Chương 13: Chơi trò tình thú

Ánh nắng gay gắt vụt tắt, buổi tịch dương kéo đến với mảng trời màu cam vàng rực rỡ chiếu rọi. Phó Vi Dương từ trong bóng đêm bừng tỉnh, khứu giác bị mùi máu tanh len lỏi khiến thị lực vốn dĩ nặng nề trở nên tinh tường.

Trần nhà làm bằng mặt gương quen thuộc này là phòng ngủ của hắn, bên cạnh còn có Mặc Thiếu Phi đang ngồi ngủ gục.

Bản thân hắn không mặc áo, cánh tay thì bị quấn băng, nhìn máu đỏ thấm ra ngoài băng gạc thật khiến người ta chói mắt.

Lúc hắn nâng tay xoa đầu Mặc Thiếu Phi. Mặc Thiếu Phi dường như cảm nhận được động tĩnh liền thức giấc.

“Lạy trời cuối cùng anh cũng tỉnh lại. Anh ngủ hơn một ngày rồi, tôi cứ sợ anh bị Quỷ Thần bắt đi. Tay anh còn đau không? Chờ chút, tôi thay băng cho.”

Mặc Thiếu Phi vừa nhắc mông, Phó Vi Dương bật dậy chụp tay cậu: “Khi tôi mất kiểm soát, tôi có làm tổn thương em không?”

Mặc Thiếu Phi không nghĩ ngợi lắc đầu: “Không có, anh thậm chí còn bảo vệ tôi nữa, vết thương trên tay là do anh tự rạch.”

Chiều hôm qua sau khi thành công dùng ma khí cứu sống Lâm Tự Khiêm, Phó Vi Dương nhất thời bị biến đổi, trong lúc thần trí bị ma lực khống chế đã làm ra những việc không hay với Mặc Thiếu Phi, hắn suýt chút nữa đã bóp chết cậu.

Nhưng thay vì khiến hắn đổ máu, Mặc Thiếu Phi chọn cách đem tâm tình thông qua lời nói để thuyết phục. May mà lúc đó hắn chưa bị tâm ma vấy bẩn hoàn toàn nên vẫn còn nghe hiểu lời Mặc Thiếu Phi, sau khi hấp thu vài tia tỉnh táo, hắn giật lấy con dao rồi tự cắt tay mình.

Toàn bộ hắn đều nhớ và ý thức được hết, chỉ là lúc đó tiến thoái lưỡng nan, không thể khắc chế ma lực to lớn của Quỷ Thần.

Mặc Thiếu Phi đem tới hộp cứu thương, vệ sinh sát trùng đủ kiểu đầy đủ các bước rồi mới yên tâm băng lại.

Lúc khoảng cách sát gần, đập vào mắt Phó Vi Dương là chiếc cổ nuột nà trắng nõn, nhưng thứ khiến hắn trầm luân là vết hằn màu đỏ hồng nằm chễm chệ quanh đó.

Hắn không nhịn được chạm vào cổ Mặc Thiếu Phi, Mặc Thiếu Phi giống như bị điện giật vô thức lùi lại, khựng lại vài giây rồi mới mở giọng: “Anh đừng chạm vào.”

“Tôi giúp em phục hồi.”

“Bằng cách nào? Anh lại định dùng ma khí của Quỷ Thần sao? Vậy thì dẹp đi, tôi chê mạnh.”

Nhìn Mặc Thiếu Phi đóng hộp cứu thương đi cất vào ngăn bàn, sau đó mở tủ lấy ra chiếc áo sơ mi đen đem tới, toàn bộ quá trình Phó Vi Dương không thể rời mắt khỏi chiếc cổ xinh đẹp của Mặc Thiếu Phi, thay vì đau lòng, hắn lại cảm thấy vết đỏ trên đó thật gợi tình. 

Hắn một thân bứt rứt mặc áo vào, thuận miệng nhắc nhở Mặc Thiếu Phi: “Em tìm khăn choàng quấn vào đi.”

Mặc Thiếu Phi lấy làm lạ: “Trời nóng như vậy anh bắt tôi choàng khăn? Tại sao? Dù sao cũng đâu phải dấu hickey. Anh sợ người khác nghĩ chúng ta chơi trò tình thú bạo lực hả?”

Phó Vi Dương là ai mà sợ người khác phán xét, hắn còn cầu cho cả nước nhìn vào đều hiểu lầm bọn họ đã gạo nấu thành cơm, nhưng mà mấu chốt nằm ở thằng em bên dưới, nếu hắn còn nhìn thấy Mặc Thiếu Phi hớ hênh, sợ rằng bản thân không thể kìm nén thêm nữa.

“Không sợ bị tôi ăn sống thì cứ tự nhiên, cứ thoải mái bày ra nếu em thích.” Phó Vi Dương nói giảm nói tránh.

Mặc Thiếu Phi nghe xong lập tức tỏ tường, bất giác dùng tay túm cổ áo. Đợi Phó Vi Dương đi khỏi, cậu lục lọi tìm kiếm băng keo cá nhân, tạm thời dán lại.

Lâm Tự Khiêm cũng giống Phó Vi Dương ngủ sâu hơn một ngày, lúc này bên ngoài phòng khách vừa tỉnh giấc. 

“Hết mê man rồi thì nói chuyện nghiêm túc đi.” Phó Vi Dương hai tay nhét túi đi xuống cầu thang: “Cậu có nhớ chuyện gì xảy ra trước khi bất tỉnh không?”

Lâm Tự Khiêm xoa xoa thái dương, một vài cảnh tượng đồng loạt lóe lên, toàn bộ đều in sâu trong não gã. 

Nhớ đến bản thân bị vặn cổ, gã đứng phắc dậy một thân đề phòng.

Lâm Tự Khiêm tuy rằng một thân bụi bặm oanh tạc chốn giang hồ thân thủ không tầm thường, nhưng khi đối diện với người đàn ông toàn thân băng sương trước mắt lại luôn dấy lên một sự e dè khiếp sợ, ngày xưa kiêng kỵ một, hiện tại kiêng kỵ mười.

Thấy mắt Lâm Tự Khiêm láo liên cùng thái độ phòng ngự, Phó Vi Dương nhạy bén hiểu được đối tượng đã nhớ ra. Nhưng theo lẽ thường khi bị ma nhập, chủ nhân cơ thể sẽ không thể nhớ được những chuyện đã diễn ra trong lúc bị nhập, nhưng đằng này Lâm Tự Khiêm vẫn nhớ rõ, tức là Hứa Minh Kỵ đang điều khiển Lâm Tự Khiêm từ xa. Nếu không có bùa trấn yểm, một ngày nào đó Lâm Tự Khiêm sẽ biến thành con rối của Hứa Minh Kỵ.

“Tôi vốn dĩ không muốn nói ra, nhưng thấy cậu bị tên đó lợi dụng không nói cũng không được.” Phó Vi Dương phơi bày tất cả, từ việc bản thân không phải Hứa Minh Kỵ đến việc não Lâm Tự Khiêm bị linh khí Hứa Minh Kỵ thâm nhập.

Lâm Tự Khiêm nghe xong hiển nhiên không tin mà còn cho rằng đối phương giở trò mánh khóe che đậy tội ác bẻ đầu gã đến sắp chết.

“Tôi thật không ngờ nhị thiếu gia còn biết chơi trò hù ma dọa quỷ. Em trai út của anh chết lâu rồi, vậy mà anh còn ráng lôi lên làm trò. Anh quả thật không có lương tâm đúng như lời đồn. Anh nói mình là Phó Vi Dương có bằng chứng không?”

“Tôi không có bằng chứng, cũng không nhất thiết phải chứng minh. Cậu có quyền không tin, nhưng cậu bắt buộc phải cắt đứt tình cảm không đứng đắn với Mặc Thiếu Phi, bởi nó chính là nguyên nhân Hứa Minh Kỵ thành công xâm nhập vào não cậu.” Một hồn ma nếu muốn hoàn toàn chiếm đóng thân thể người phàm thì phải thông qua một trong hai trường hợp, đầu tiên chủ thể phải là xác chết, thứ hai là phải tìm được điểm chung.

Điểm chung của Lâm Tự Khiêm và Hứa Minh Kỵ là đều muốn cướp Mặc Thiếu Phi từ tay hắn. Cho nên chỉ cần Lâm Tự Khiêm chấm dứt tâm tính đó, thủ đoạn của Hứa Minh Kỵ sẽ thất bại.

Lâm Tự Khiêm cười như không cười: “Phải chi từ đầu anh cứ nói huỵch toẹt ra là không muốn tôi đến gần Mặc Thiếu Phi đi, cứ mãi vòng vo tìm cớ nhảm nhí mất thời gian. Nói thật, chỉ vì ghen tuông mà anh sẵn sàng giết người, anh rõ ràng không có nhân tính. Tôi nhất định sẽ cứu Mặc Thiếu Phi thoát khỏi anh.”

“Hai người nói chuyện gì mà mặt mũi căng thẳng thế?”

Mặc Thiếu Phi đúng lúc xuất hiện, Lâm Tự Khiêm ngỡ ngàng khi nhìn thấy trên cổ đối phương toàn là băng dán vết thương. Trước khi rời đi, quyết tâm cứu rỗi Mặc Thiếu Phi được nung nấu mạnh mẽ trong lòng gã, nhân tiện khẳng định với Phó Vi Dương.

“Tuy tôi không hiểu vì sao hôm qua mình lại đánh mất lý trí hành xử sỗ sàng với Mặc Thiếu Phi, nhưng chuyện ma quỷ anh nói chắc chắn không phải thật, tôi tuyệt đối không tin anh.”

Chapter
1 Chương 1: Siêu sao thần tượng bị ma ám
2 Chương 2: Cái giá bị biến đổi
3 Chương 3: Con quỷ tà râm
4 Chương 4: Canh chừng vợ đẹp
5 Chương 5: Chia tay
6 Chương 6: Từ nam chính biến thành tiểu tam
7 Chương 7: Hai linh hồn hòa làm một
8 Chương 8: Hơi thở của em là của tôi
9 Chương 9: Thời cơ sát lại gần nhau
10 Chương 10: Gạ gẫm
11 Chương 11: Suýt mất vợ
12 Chương 12: Đánh cược vào vận mệnh
13 Chương 13: Chơi trò tình thú
14 Chương 14: Cảm giác thân thuộc
15 Chương 15: Cảnh tù tội
16 Chương 16: Buổi phát sóng bất ổn
17 Chương 17: Ấm áp
18 Chương 18: Giọt lý trí cuối cùng
19 Chương 19: Ướt át
20 Chương 20: Tiên tri
21 Chương 21: Yêu xa
22 Chương 22: Tiểu nhân
23 Chương 23: Mượn rượu làm càn
24 Chương 24: Một nhát trí mạng, phá hủy toàn bộ
25 Chương 25: Hóa ra là thế thân
26 Chương 26: Scandal
27 Chương 27: Họa từ miệng mà vào
28 Chương 28: Đồng tâm hiệp lực
29 Chương 29: Oan hồn tái sinh
30 Chương 30: Nuôi em
31 Chương 31: Thân cận quá mức rồi
32 Chương 32: Loạn luân
33 Chương 33: Tình yêu bệnh hoạn
34 Chương 34: Phá bỏ giới hạn
35 Chương 35: Bị cả nước quay lưng
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Khách sạn kỳ quái
38 Chương 38: Hồi chuông cảnh báo tai ương
39 Chương 39: Ba giờ sáng, cổng địa ngục bị chọc thủng
40 Chương 40: Thừa nước đục thả câu
41 Chương 41: Cả đêm vẫn không đủ
42 Chương 42: Sau thất sủng, vị thế được nâng cao
43 Chương 43: Bung xõa
44 Chương 44: Cái bẫy của Quỷ Thần
45 Chương 45: Trò chơi sinh tử
46 Chương 46: Đọa ma
47 Chương 47: Tan biến
48 Chương 48: Mất đi ánh sáng
49 Chương 49: Sơ hở
50 Chương 50: Bước tiếp theo là cả quãng đời còn lại?
51 Chương 51: Lễ đường hay địa ngục
52 Chương 52: Đường cùng
53 Chương 53: Không còn hy vọng
54 Chương 54: Tin sét đánh
55 Chương 55: Quay về nơi bắt đầu
Chapter

Updated 55 Episodes

1
Chương 1: Siêu sao thần tượng bị ma ám
2
Chương 2: Cái giá bị biến đổi
3
Chương 3: Con quỷ tà râm
4
Chương 4: Canh chừng vợ đẹp
5
Chương 5: Chia tay
6
Chương 6: Từ nam chính biến thành tiểu tam
7
Chương 7: Hai linh hồn hòa làm một
8
Chương 8: Hơi thở của em là của tôi
9
Chương 9: Thời cơ sát lại gần nhau
10
Chương 10: Gạ gẫm
11
Chương 11: Suýt mất vợ
12
Chương 12: Đánh cược vào vận mệnh
13
Chương 13: Chơi trò tình thú
14
Chương 14: Cảm giác thân thuộc
15
Chương 15: Cảnh tù tội
16
Chương 16: Buổi phát sóng bất ổn
17
Chương 17: Ấm áp
18
Chương 18: Giọt lý trí cuối cùng
19
Chương 19: Ướt át
20
Chương 20: Tiên tri
21
Chương 21: Yêu xa
22
Chương 22: Tiểu nhân
23
Chương 23: Mượn rượu làm càn
24
Chương 24: Một nhát trí mạng, phá hủy toàn bộ
25
Chương 25: Hóa ra là thế thân
26
Chương 26: Scandal
27
Chương 27: Họa từ miệng mà vào
28
Chương 28: Đồng tâm hiệp lực
29
Chương 29: Oan hồn tái sinh
30
Chương 30: Nuôi em
31
Chương 31: Thân cận quá mức rồi
32
Chương 32: Loạn luân
33
Chương 33: Tình yêu bệnh hoạn
34
Chương 34: Phá bỏ giới hạn
35
Chương 35: Bị cả nước quay lưng
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Khách sạn kỳ quái
38
Chương 38: Hồi chuông cảnh báo tai ương
39
Chương 39: Ba giờ sáng, cổng địa ngục bị chọc thủng
40
Chương 40: Thừa nước đục thả câu
41
Chương 41: Cả đêm vẫn không đủ
42
Chương 42: Sau thất sủng, vị thế được nâng cao
43
Chương 43: Bung xõa
44
Chương 44: Cái bẫy của Quỷ Thần
45
Chương 45: Trò chơi sinh tử
46
Chương 46: Đọa ma
47
Chương 47: Tan biến
48
Chương 48: Mất đi ánh sáng
49
Chương 49: Sơ hở
50
Chương 50: Bước tiếp theo là cả quãng đời còn lại?
51
Chương 51: Lễ đường hay địa ngục
52
Chương 52: Đường cùng
53
Chương 53: Không còn hy vọng
54
Chương 54: Tin sét đánh
55
Chương 55: Quay về nơi bắt đầu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play