Chương 15: Cảnh tù tội

Phó Vi Dương đột nhiên bỏ đi, hắn đi lên thư phòng, lấy bừa hai cuốn tạp chí thời trang đem xuống cho Mặc Thiếu Phi.

Mặc Thiếu Phi cho rằng Phó Vi Dương định mua quần áo online cho mình nên bèn lắc đầu: “Không cần thiết đâu, dù sao quần áo tôi cũng không hôi, về nhà tắm cũng được.”

Vấn đề không nằm ở chỗ thơm tho hay hôi hám, có mùi hay không có mùi, mà nằm ở chỗ quần áo Mặc Thiếu Phi đều dính máu của hắn, nhìn cực chói mắt, thật mất mỹ quan.

Phó Vi Dương không tiếp tục hỏi ý kiến, chủ động lật mở cuốn tạp chí, xé ra trang đầu tiên, viết tên Mặc Thiếu Phi lên rồi dùng hộp quẹt đốt cháy. Ba giây sau, trên tay hắn hiện ra bộ đồ mới, đưa tới trước mặt Mặc Thiếu Phi: “Đi tắm đi, tôi không muốn nhìn vết máu trên người em.”

Combo quần tây áo sơ mi hắn chọn cho cậu tuy đơn giản nhưng chất liệu cực kỳ tốt, chính là loại chất liệu được ghi ở bảng thành phần trong cuốn tạp chí, sờ rất thoải mái, form dáng lại rất chuẩn.

Quần áo Phó Vi Dương mặc hằng ngày cũng là nhờ vào cách này, vừa không tốn tiền lại còn tiết kiệm thời gian, không cần giành giật mà vẫn dễ dàng sở hữu những mặt hàng thuộc thương hiệu nổi tiếng, thậm chí là những món đồ phiên bản giới hạn.

Mặc Thiếu Phi giống như tìm được chân lý của đời mình, hai mắt tràn trề sinh khí nhìn Phó Vi Dương. Người làm nghệ thuật như cậu mỗi khi xuất hiện trước công chúng lúc nào cũng phải chỉn chu và khác biệt, vì thế mỗi lần dự sự kiện hay tham gia chương trình truyền hình cậu không bao giờ tránh khỏi trạng thái rối ren, chỉ vì lựa chọn quần áo mà nhức hết cả đầu, chưa kể đến lúc chọn được rồi thì lại chậm một bước, bị người khác nẫng tay trên.

Nếu có thể nhờ vả Phó Vi Dương trong việc này thì thật là quý hóa.

Phó Vi Dương nhìn thấu được tâm ý của Mặc Thiếu Phi, không đợi cậu mở miệng xin xỏ hắn lập tức đánh phủ đầu.

“Đừng trông mong vào tôi, việc này không chiều em được.”

Mặc Thiếu Phi không dám đòi hỏi, nên cũng chưa dám hỏi tại sao, chỉ có thể chờ Phó Vi Dương giải thích thêm.

“Cách thức này cũng tương tự đốt vàng mã, chỉ có thể dùng cho người âm. Sở dĩ làm trên người em vẫn thành công là vì em đang ở cạnh tôi, khí âm của tôi khiến em bị ảnh hưởng. Vậy nên chỉ cần tôi cách xa em trên 300m, bộ đồ sẽ biến mất.” Hắn không muốn một ngày nào đó cảnh tượng Mặc Thiếu Phi đột nhiên trần trụi trước mặt thiên hạ leo lên đứng đầu lượt tìm kiếm đâu.

✵✵✵

Vừa ra khỏi nhà, dữ liệu di động của Mặc Thiếu Phi đúng lúc cạn sạch, không còn khả năng nghe ngóng tình hình bên ngoài. Nghĩ đến Lâm Tự Khiêm đã về nhà, chắc hẳn đã thông báo với truyền thông báo chí về sự việc, bây giờ cậu mới dám thả lỏng. Nào ngờ, lúc Phó Vi Dương lái xe đến đoạn gần trung tầm thành phố thì bị cảnh sát chặn lại.

“Mời anh xuống xe hợp tác điều tra, anh bị buộc tội giết người và giam giữ người trái phép.”

Nhìn Phó Vi Dương bị cảnh sát kéo xuống còng tay, Mặc Thiếu Phi không biết phản ứng thế nào, trước mắt nhào ra cố gắng giải trình: “Mấy anh hiểu lầm rồi, anh ấy không có bắt tôi, cũng không có giết ai hết.”

“Mặc Thiếu Phi, người nhà của cậu đang rất lo cho cậu. Không cần sợ, mọi chuyện đã có cảnh sát chúng tôi lo liệu, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi, sẽ có lệnh mời cậu đến thẩm vấn.” 

Mặc Thiếu Phi tặc lưỡi, chưa bao giờ cậu thấy ngôn từ của mình bị eo hẹp như vậy, thật tình không biết phải phân trần thế nào cho cảnh sát hiểu.

Phó Vi Dương lúc bị áp giải lên xe liền gọi Mặc Thiếu Phi. Mặc Thiếu Phi vô cùng bất ngờ khi Phó Vi Dương một thân điềm tĩnh, hắn nói: “Tôi không sao, em tìm cách liên lạc với Lâm Tự Khiêm đi.”

Mặc Thiếu Phi được cảnh sát chở về căn hộ. Trong nhà cậu lúc này đông đúc người, có Mặc Chế Thâm, có Tiểu La Nhã, có Tiểu Thanh Lâm anh trai Tiểu La Nhã, còn có cô dì chú bác nội ngoại hai bên thường xuyên kiếm chác từ sự nổi tiếng của cậu đều tề tựu về đây.

“Mọi người làm gì tập trung ở nhà con nhiều vậy?” Mặc Thiếu Phi đang mệt trong người, cộng thêm tinh thần suy sụp, về nhà lại gặp cảnh ồn ào náo nhiệt không tránh khỏi tỏ thái độ không chuẩn mực.

Mặc Chế Thâm vờ như không thấy sự khó chịu trong mắt con trai, ngược lại mừng đến sắp khóc ôm chầm lấy cậu. Cậu buồn bực vuốt lưng ông hai cái rồi đẩy ra: “Con mệt lắm, ba kêu mọi người về đi. Lần sau con đến từng nhà tặng quà tạ tội.” Nói xong cậu đi về phòng đóng sầm cửa, mặc kệ đám đông chật kín.

Nằm trên giường, Mặc Thiếu Phi trăn trở khôn nguôi. Một mình cậu gánh không nổi trách nhiệm lớn lao này, bèn đi ra ngoài xem thử Mặc Chế Thâm và Tiểu La Nhã đã về chưa. Thấy cả hai vẫn đang nán lại, còn có Tiểu Thanh Lâm kế bên, cậu vội kéo bọn họ ngồi xuống bộc bạch.

Mặc Thiếu Phi quyết liệt nói hết tất cả về sự tái sinh của Phó Vi Dương, không thiếu sót một chi tiết nào. Ba người kia nghe xong toàn tâm chấn kinh, không phải là không tin, mà là không dám tin, trong lòng mỗi người lần lượt hiện lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.

Mặc Chế Thâm vốn dĩ rất muốn cảm ơn Phó Vi Dương vì đã không tiếc mạng cứu con trai mình nhưng chưa từng có cơ hội, ông cảm thấy mình thật xấu xa, ngoài ra còn thấy gánh nặng.

Còn Tiểu La Nhã, cô cảm thấy hổ thẹn vì bản thân tự nhận là tri kỷ của Mặc Thiếu Phi, thậm chí năm đó còn yêu thầm cậu, vậy mà khi Mặc Thiếu Phi lâm nguy trong bệnh viện cô lại trơ mắt đứng nhìn không có động thái, hơn nữa, khi thấy Phó Vi Dương chấp nhận hy sinh, cô không thèm ngăn cản, thậm chí còn thấy may mắn vì có người thế mạng cho bạn mình. Cô lúc này thật lòng sợ hãi, cũng cảm thấy mình quá tàn nhẫn.

Đối với Tiểu Thanh Lâm, bác sĩ chịu trách nhiệm chính trong cuộc phẫu thuật lấy tạng của Phó Vi Dương, từ trước đến nay anh chưa từng yên ổn một ngày nào. Anh biết mình đã phạm vào tội lớn, vi phạm đạo đức nghề nghiệp, đáng lẽ năm đó khi Phó Vi Dương tự sát anh có thể lặng lẽ cứu sống, sau đó tiếp tục khuyên răn, nhưng anh đã không làm vậy. Nếu hỏi ai là người đáng bị trừng phạt nhất, người đó chắc chắn là anh.

“Em… thật sự không đùa?” Tiểu Thanh Lâm bủn rủn hỏi lại, một người theo chủ nghĩa khoa học như anh chưa bao giờ tin vào chuyện thần bí khó tin thế này.

“Chuyện lớn như vậy em đùa có ích gì?” Mặc Thiếu Phi nghiêm trọng bày tỏ: “Bây giờ con đang tìm cách liên lạc với Lâm Tự Khiêm, rất cần sự giúp đỡ của mọi người để mở rộng phạm vi tìm kiếm. La Nhã, anh Lâm, và ba nữa, đây là cơ hội để mọi người chuột lỗi với Phó Vi Dương, bằng mọi giá con phải tháo gỡ oan khuất cho anh ấy.”

Chapter
1 Chương 1: Siêu sao thần tượng bị ma ám
2 Chương 2: Cái giá bị biến đổi
3 Chương 3: Con quỷ tà râm
4 Chương 4: Canh chừng vợ đẹp
5 Chương 5: Chia tay
6 Chương 6: Từ nam chính biến thành tiểu tam
7 Chương 7: Hai linh hồn hòa làm một
8 Chương 8: Hơi thở của em là của tôi
9 Chương 9: Thời cơ sát lại gần nhau
10 Chương 10: Gạ gẫm
11 Chương 11: Suýt mất vợ
12 Chương 12: Đánh cược vào vận mệnh
13 Chương 13: Chơi trò tình thú
14 Chương 14: Cảm giác thân thuộc
15 Chương 15: Cảnh tù tội
16 Chương 16: Buổi phát sóng bất ổn
17 Chương 17: Ấm áp
18 Chương 18: Giọt lý trí cuối cùng
19 Chương 19: Ướt át
20 Chương 20: Tiên tri
21 Chương 21: Yêu xa
22 Chương 22: Tiểu nhân
23 Chương 23: Mượn rượu làm càn
24 Chương 24: Một nhát trí mạng, phá hủy toàn bộ
25 Chương 25: Hóa ra là thế thân
26 Chương 26: Scandal
27 Chương 27: Họa từ miệng mà vào
28 Chương 28: Đồng tâm hiệp lực
29 Chương 29: Oan hồn tái sinh
30 Chương 30: Nuôi em
31 Chương 31: Thân cận quá mức rồi
32 Chương 32: Loạn luân
33 Chương 33: Tình yêu bệnh hoạn
34 Chương 34: Phá bỏ giới hạn
35 Chương 35: Bị cả nước quay lưng
36 Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37 Chương 37: Khách sạn kỳ quái
38 Chương 38: Hồi chuông cảnh báo tai ương
39 Chương 39: Ba giờ sáng, cổng địa ngục bị chọc thủng
40 Chương 40: Thừa nước đục thả câu
41 Chương 41: Cả đêm vẫn không đủ
42 Chương 42: Sau thất sủng, vị thế được nâng cao
43 Chương 43: Bung xõa
44 Chương 44: Cái bẫy của Quỷ Thần
45 Chương 45: Trò chơi sinh tử
46 Chương 46: Đọa ma
47 Chương 47: Tan biến
48 Chương 48: Mất đi ánh sáng
49 Chương 49: Sơ hở
50 Chương 50: Bước tiếp theo là cả quãng đời còn lại?
51 Chương 51: Lễ đường hay địa ngục
52 Chương 52: Đường cùng
53 Chương 53: Không còn hy vọng
54 Chương 54: Tin sét đánh
55 Chương 55: Quay về nơi bắt đầu
Chapter

Updated 55 Episodes

1
Chương 1: Siêu sao thần tượng bị ma ám
2
Chương 2: Cái giá bị biến đổi
3
Chương 3: Con quỷ tà râm
4
Chương 4: Canh chừng vợ đẹp
5
Chương 5: Chia tay
6
Chương 6: Từ nam chính biến thành tiểu tam
7
Chương 7: Hai linh hồn hòa làm một
8
Chương 8: Hơi thở của em là của tôi
9
Chương 9: Thời cơ sát lại gần nhau
10
Chương 10: Gạ gẫm
11
Chương 11: Suýt mất vợ
12
Chương 12: Đánh cược vào vận mệnh
13
Chương 13: Chơi trò tình thú
14
Chương 14: Cảm giác thân thuộc
15
Chương 15: Cảnh tù tội
16
Chương 16: Buổi phát sóng bất ổn
17
Chương 17: Ấm áp
18
Chương 18: Giọt lý trí cuối cùng
19
Chương 19: Ướt át
20
Chương 20: Tiên tri
21
Chương 21: Yêu xa
22
Chương 22: Tiểu nhân
23
Chương 23: Mượn rượu làm càn
24
Chương 24: Một nhát trí mạng, phá hủy toàn bộ
25
Chương 25: Hóa ra là thế thân
26
Chương 26: Scandal
27
Chương 27: Họa từ miệng mà vào
28
Chương 28: Đồng tâm hiệp lực
29
Chương 29: Oan hồn tái sinh
30
Chương 30: Nuôi em
31
Chương 31: Thân cận quá mức rồi
32
Chương 32: Loạn luân
33
Chương 33: Tình yêu bệnh hoạn
34
Chương 34: Phá bỏ giới hạn
35
Chương 35: Bị cả nước quay lưng
36
Chương 36: Oan gia ngõ hẹp
37
Chương 37: Khách sạn kỳ quái
38
Chương 38: Hồi chuông cảnh báo tai ương
39
Chương 39: Ba giờ sáng, cổng địa ngục bị chọc thủng
40
Chương 40: Thừa nước đục thả câu
41
Chương 41: Cả đêm vẫn không đủ
42
Chương 42: Sau thất sủng, vị thế được nâng cao
43
Chương 43: Bung xõa
44
Chương 44: Cái bẫy của Quỷ Thần
45
Chương 45: Trò chơi sinh tử
46
Chương 46: Đọa ma
47
Chương 47: Tan biến
48
Chương 48: Mất đi ánh sáng
49
Chương 49: Sơ hở
50
Chương 50: Bước tiếp theo là cả quãng đời còn lại?
51
Chương 51: Lễ đường hay địa ngục
52
Chương 52: Đường cùng
53
Chương 53: Không còn hy vọng
54
Chương 54: Tin sét đánh
55
Chương 55: Quay về nơi bắt đầu

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play