Chương 4: Câm thì làm sao rên được?

Sau cái hành động ngu ngốc của Giai Mễ, vài người rốt cuộc cũng ý thức được, bắt đầu hùa vào nhau lên tiếng cáu gắt.

“Coi Nhiếp tiên sinh là ai, một con câm cũng có thể đưa đến?”

Ánh mắt vài người rơi trên người Giai Mễ âm thầm phán xét từ đầu đến cuối, hầu như đều là sát ý. Đưa người đến thì không nói, đằng này lại còn bị khuyết tật, rõ ràng không khác gì một sự sỉ nhục.

Chỉ có Nhiếp Tần Duật vẫn chưa rời tầm nhìn từ người cô, dưới ánh sáng mờ ảo của căn phòng, chẳng thể nào mà nhìn rõ được biểu cảm của hắn.

Mà biểu cảm lẫn ánh mắt chăm chú đó, đều khiến da đầu Giai Mễ như thể tê dại.

“Ngài Nhiếp, con gái tôi tuy bị câm. Nhưng chắc chắn sẽ không khiến ngài phật ý.”

Giai Ung tiếp tục nói, cố gắng gỡ gạc chút niềm hy vọng còn sót, thế nhưng hành động của ông ta lúc này cũng trở nên luống cuống khi bị bắt bẻ.

Giai Mễ bấu vạt váy, quay sang nhìn biểu cảm Giai Ung, hiển nhiên sắc mặt ông ta giờ phút này có phần căng thẳng khi đối diện với người đàn ông ngồi trên ghế. Vậy mà khi thấy cô quay sang nhìn, ông ta lập tức dùng cái ánh nhìn hằn học đe dọa.

Giai Mễ hết cách, quỳ từng bước tiến về phía Nhiếp Tần Duật, bàn tay muốn nắm lấy góc quần hắn cầu xin.

Nhiếp Tần Duật nhàn nhạt nhìn cô, không mấy quan tâm đến mấy cái hành động này.

Nữ nhân quỳ dưới chân hắn, tự dâng thân thể đến trước mặt hắn nhiều vô số kể, cho dù Giai Mễ có mang gương mặt tuyệt sắc đến đâu cũng bị hắn tạm thời gạt qua.

“Theo ông Giai Ung, con gái ông như thế nào là không khiến tôi phật ý?”

Nhiếp Tần Duật nghiêng đầu, từ tốn cầm lên ly rượu nhấp một ngụm, ánh mắt vẫn rất thích thú nhìn xuống gương mặt nhỏ yếu ớt quỳ trên nền sàn, giờ phút này đang chật vật muốn xin một chỗ đứng bên cạnh hắn.

Cái bộ dạng yên ắng của cô cùng đôi mắt ướt át xinh đẹp kia, bỗng chốc cũng có thiện cảm. Ngoại trừ việc cái miệng nhỏ không thể nói được bị hạn chế, đúng thật không thể khiến hắn chê được.

Giai Ung nhìn đứa con gái của mình chốc lát, không biết nên kiếm lý do như nào thì phù hợp với mấy chữ “không khiến ngài phật ý”.

Trước đây Giai Ung vẫn thường ép Giai Mễ dùng cách thức mồi chài đàn ông như này, mục đích để ông ta đạt lợi nhuận. Nhưng hiện tại người đối diện với ông ta là Nhiếp Tần Duật, hiển nhiên không muốn đem mấy cái việc làm xấu hổ đó để hạ thấp chính “cống phẩm” dâng đến tay hắn.

Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng Giai Ung lựa chọn che giấu mấy việc làm trước đây ông ta vẫn thường sai khiến Giai Mễ.

“Thưa ngài, con gái tôi xinh đẹp như thế, ngài đem về bên cạnh bầu bạn sẽ không thất vọng.”

Không gian vốn im ắng lần nữa vang lên tiếng bật cười từ đám nhà đầu tư bên cạnh Nhiếp Tần Duật.

“Ông Giai, ông nói cái gì thì cũng có lý một chút. Nhiếp tiên sinh từ trước đến giờ, chính là không thiếu những dạng nữ nhân như thế.”

“Chi bằng ông nói một câu, đứa con gái ông đưa đến sạch sẽ, ít nhất mới có thể khơi gợi được sự hứng thú của Nhiếp tiên sinh.”

Trợ lý Phi đứng bên cạnh, chậm rãi châm điếu thuốc cho Nhiếp Tần Duật rất thành thạo, rõ ràng không quan tâm đến hai kẻ chật vật là cô và lão già Giai Ung.

Trong mắt đám nhân vật lớn ở đây, cảnh tượng đã quá quen mắt, vốn cũng không phải lần đầu. Cuộc giao dịch như này đối với bọn họ, nữ nhân nào có thể chưa từng nhìn qua.

Một người lên tiếng, chặt đứt suy nghĩ đem loại trao đổi này đổi lấy của lão Giai Ung.

“Một bản hợp đồng tiền tỷ cùng lợi ích của ông Giai trong tương lai, sao có thể chơi trò trao đổi với một đứa con gái ngu ngốc khuyết tật ngay cả nói cũng không thể?”

Khói thuốc bay trong phòng, tàn thuốc bị Nhiếp Tần Duật cố tình gảy xuống, khói thuốc bay lả tả rơi trên gương mặt Giai Mễ, cô khó khăn thở hắt ra.

Câu nói của lũ người kia, đồng thời cũng chính là sự khẳng định của Nhiếp Tần Duật. Một lúc sau, hắn khinh bỉ lên tiếng, giọng nói cuồng ngạo vô cùng.

“Câm ở trên giường thì làm sao mà rên được? Như thế còn gì là thú vị của loại thú vui này.”

Giai Mễ ngây ngẩn nhìn hắn, bộ dạng quỳ gối thảm hại cuối cùng vẫn không đổi lại được.

Chỉ là lão Giai Ung mặt biến sắc hẳn.

Đây chính là câu trả lời, hắn từ chối.

Tờ văn kiện Nhiếp Tần Duật cầm trên tay bị ném xuống đất, hắn chỉ chầm chậm vỗ vàn tay nhỏ đang cố chắp bám víu góc quần hắn. Ánh mắt nguy hiểm nhìn vào Giai Mễ.

“Buông ra được rồi, đừng làm phí thời gian của tôi.”

Hai người lần lượt bị vệ sĩ đuổi ra ngoài.

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Người ta đã đủ đáng thương rồi còn không nói được nữa. Chỉ biết dùng ánh mắt và chút hành động nhỏ để níu kéo lòng trắc ẩn về sự thương hại của anh thôi, vậy mà anh vẫn phũ phàng. Anh ra dáng lắm... hừ/Grimace/
Bộ này ngược nhiều ko em ơi. Để chị bít mà lên sẵn dây cót/Facepalm//Facepalm//Facepalm/

2024-12-05

29

Bông Nhi

Bông Nhi

Mô tuýp nu9 câm rồi được chữa lành , nam9 vả mặt truy thê đọc vẫn cuốn quéo lắm 😍

2024-12-05

3

Joyce Phan

Joyce Phan

Nói cho mạnh miệng rồi sau theo năn nỉ

2025-01-16

3

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con gái nuôi
2 Chương 2: Nhiệm vụ của đứa con câm
3 Chương 3: Cô bị câm?
4 Chương 4: Câm thì làm sao rên được?
5 Chương 5: Không giữ kẻ vô dụng
6 Chương 6: Quỳ bao lâu rồi
7 Chương 7: Sản phẩm lỗi
8 Chương 8: Tiền tài và địa vị
9 Chương 9: Toà thành Ngự Viên
10 Chương 10: Động lòng trắc ẩn
11 Chương 11: Nhã hứng dập tắt trong chốc lát
12 Chương 12: Dụ hoặc
13 Chương 13: Quân cờ ngoan ngoãn
14 Chương 14: Van xin giữ lại
15 Chương 15: Thương hại
16 Chương 16: Vật giao dịch
17 Chương 17: Sự giúp đỡ thiện chí
18 Chương 18: Sứ mệnh vật giao dịch
19 Chương 19: Xem xét vết thương
20 Chương 20: Dễ khiến kẻ khác động lòng
21 Chương 21: Tĩnh lặng giữa đêm khuya
22 Chương 22: Thương xót
23 Chương 23: Lén lút
24 Chương 24: Thoả thuận song phương
25 Chương 25: Ái mộ
26 Chương 26: Phát hiện
27 Chương 27: Hoảng loạn
28 Chương 28: Lẩn tránh
29 Chương 29: Không có hai chữ “tuyệt đối”
30 Chương 30: Mèo vờn chuột
31 Chương 31: Trêu chọc
32 Chương 32: Em cắn tôi một, tôi cắn em gấp mười
33 Chương 33: Chỉ hôn có vài cái đã mất sức
34 Chương 34: Biến chuyển thương trường
35 Chương 35: Kế hoạch
36 Chương 36: Làm trái ý hắn
37 Chương 37: Người đầu tiên
38 Chương 38: Thân phận lớn của Nhiếp Tần Duật
39 Chương 39: Thuốc
40 Chương 40: Sự ôn nhu kỳ lạ
41 Chương 41: Kẻ lừa gạt nhỏ của Mộ Kình Triệt
42 Chương 42: Ngoài ý muốn
43 Chương 43: Có qua có lại
44 Chương 44: Chưa sử dụng chán
45 Chương 45: Ngọt như thế này!
46 Chương 46: Ngoài dự đoán
47 Chương 47: Con làm cha chịu
48 Chương 48: Chiếm lợi
49 Chương 49: Là tự hắn mang hoạ về nhà
50 Chương 50: Vết thương lớn
51 Chương 51: Bị một người con gái xoay vòng vòng
52 Chương 52: Tìm con gái của ông về, đem đến trước mặt tôi!
53 Chương 53: Xử lý
54 Chương 54: Ai mới là quân cờ
55 Chương 55: Không hiểu bản thân
56 Chương 56: Nhìn lầm
57 Chương 57: Đấu giá
58 Chương 58: Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát
59 Chương 59: Cậu động tâm rồi?
60 Chương 60: Quá khứ
61 Chương 61: Trăm cái mạng em cũng đừng hòng chạy
62 Chương 62: Câm? Trùng hợp tôi lại muốn nghe thử thanh âm kẻ câm khi rên rỉ
63 Chương 63: Tôi sẽ không bắt ép
64 Chương 64: Lương thiện quá sẽ không tốt
65 Chương 65: Đàn cho tôi nghe một bản
66 Chương 66: Gặp lại cha nuôi
67 Chương 67: Một bản nhạc lại làm khó
68 Chương 68: Không thể có được, chi bằng hủy hoại
69 Chương 69: Kẻ bất lực là hắn chứ không phải cô
70 Chương 70: Sốt đột ngột
71 Chương 71: Dưa xanh ăn không ngọt
72 Chương 72: Chiếc USB
73 Chương 73: Đánh vào sự thương hại
74 Chương 74: Xin cứu giúp
75 Chương 75: Tỉnh dậy sẽ tính sổ với em
76 Chương 76: Do hắn tiếp tay cho cô
77 Chương 77: Là một con sói biết cắn người
78 Chương 78: Đảo ngược tình thế
79 Chương 79: Không diễn nữa sao cô bé?
80 Chương 80: Lệch quỹ đạo
81 Chương 81: Đừng làm loạn nữa
82 Chương 82: Có một con sói hằng đêm rình rập “ăn” thịt cô
83 Góc tâm tình nhỏ
84 Chương 83: Đau lòng
85 Chương 84: Chứng minh là một quân tử
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Con gái nuôi
2
Chương 2: Nhiệm vụ của đứa con câm
3
Chương 3: Cô bị câm?
4
Chương 4: Câm thì làm sao rên được?
5
Chương 5: Không giữ kẻ vô dụng
6
Chương 6: Quỳ bao lâu rồi
7
Chương 7: Sản phẩm lỗi
8
Chương 8: Tiền tài và địa vị
9
Chương 9: Toà thành Ngự Viên
10
Chương 10: Động lòng trắc ẩn
11
Chương 11: Nhã hứng dập tắt trong chốc lát
12
Chương 12: Dụ hoặc
13
Chương 13: Quân cờ ngoan ngoãn
14
Chương 14: Van xin giữ lại
15
Chương 15: Thương hại
16
Chương 16: Vật giao dịch
17
Chương 17: Sự giúp đỡ thiện chí
18
Chương 18: Sứ mệnh vật giao dịch
19
Chương 19: Xem xét vết thương
20
Chương 20: Dễ khiến kẻ khác động lòng
21
Chương 21: Tĩnh lặng giữa đêm khuya
22
Chương 22: Thương xót
23
Chương 23: Lén lút
24
Chương 24: Thoả thuận song phương
25
Chương 25: Ái mộ
26
Chương 26: Phát hiện
27
Chương 27: Hoảng loạn
28
Chương 28: Lẩn tránh
29
Chương 29: Không có hai chữ “tuyệt đối”
30
Chương 30: Mèo vờn chuột
31
Chương 31: Trêu chọc
32
Chương 32: Em cắn tôi một, tôi cắn em gấp mười
33
Chương 33: Chỉ hôn có vài cái đã mất sức
34
Chương 34: Biến chuyển thương trường
35
Chương 35: Kế hoạch
36
Chương 36: Làm trái ý hắn
37
Chương 37: Người đầu tiên
38
Chương 38: Thân phận lớn của Nhiếp Tần Duật
39
Chương 39: Thuốc
40
Chương 40: Sự ôn nhu kỳ lạ
41
Chương 41: Kẻ lừa gạt nhỏ của Mộ Kình Triệt
42
Chương 42: Ngoài ý muốn
43
Chương 43: Có qua có lại
44
Chương 44: Chưa sử dụng chán
45
Chương 45: Ngọt như thế này!
46
Chương 46: Ngoài dự đoán
47
Chương 47: Con làm cha chịu
48
Chương 48: Chiếm lợi
49
Chương 49: Là tự hắn mang hoạ về nhà
50
Chương 50: Vết thương lớn
51
Chương 51: Bị một người con gái xoay vòng vòng
52
Chương 52: Tìm con gái của ông về, đem đến trước mặt tôi!
53
Chương 53: Xử lý
54
Chương 54: Ai mới là quân cờ
55
Chương 55: Không hiểu bản thân
56
Chương 56: Nhìn lầm
57
Chương 57: Đấu giá
58
Chương 58: Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát
59
Chương 59: Cậu động tâm rồi?
60
Chương 60: Quá khứ
61
Chương 61: Trăm cái mạng em cũng đừng hòng chạy
62
Chương 62: Câm? Trùng hợp tôi lại muốn nghe thử thanh âm kẻ câm khi rên rỉ
63
Chương 63: Tôi sẽ không bắt ép
64
Chương 64: Lương thiện quá sẽ không tốt
65
Chương 65: Đàn cho tôi nghe một bản
66
Chương 66: Gặp lại cha nuôi
67
Chương 67: Một bản nhạc lại làm khó
68
Chương 68: Không thể có được, chi bằng hủy hoại
69
Chương 69: Kẻ bất lực là hắn chứ không phải cô
70
Chương 70: Sốt đột ngột
71
Chương 71: Dưa xanh ăn không ngọt
72
Chương 72: Chiếc USB
73
Chương 73: Đánh vào sự thương hại
74
Chương 74: Xin cứu giúp
75
Chương 75: Tỉnh dậy sẽ tính sổ với em
76
Chương 76: Do hắn tiếp tay cho cô
77
Chương 77: Là một con sói biết cắn người
78
Chương 78: Đảo ngược tình thế
79
Chương 79: Không diễn nữa sao cô bé?
80
Chương 80: Lệch quỹ đạo
81
Chương 81: Đừng làm loạn nữa
82
Chương 82: Có một con sói hằng đêm rình rập “ăn” thịt cô
83
Góc tâm tình nhỏ
84
Chương 83: Đau lòng
85
Chương 84: Chứng minh là một quân tử

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play