Chương 13: Quân cờ ngoan ngoãn

Vốn Giai Mễ cũng không phải đứa con nuôi duy nhất lão già Giai Ung nhận nuôi, nhưng cô lại là đứa con gái nuôi khiến ông hài lòng nhất.

Giai Mễ được lão già Giai Ung nhận nuôi dưỡng từ năm mười tuổi khi ở chỗ buôn bán nô lệ.

Lúc vừa xem xét thông qua ảnh trợ lý gửi đến, ông ta nhận thấy được khí chất Giai Mễ ở vài bức ảnh, ánh mắt tinh tường khiến ông rõ một điều đây là mỹ nhân tuyệt sắc, đường nét tinh tế thông minh.

Đồng thời qua miệng kẻ buôn người cũng liên tục khen ngợi dụ dỗ, vì vậy ông không ngần ngại chi số tiền lớn để mua lại.

Kết quả, lúc người giao đến, Giai Ung bàng hoàng phát giác là một con câm. Thế nhưng quy định không thể đổi trả, càng lúc càng trở nên tức tối vì phát hiện bị lừa.

Xinh đẹp cách mấy cho dù có bị câm, căn bản cũng không thể tồn tại.

Thế nhưng tiền đã trao, cháo cũng đã múc. Lão Giai Ung ngày ngày hung hăng tức giận, chỉ cần Giai Mễ làm sai một điều, ông ta cũng đều trừng phạt bằng đòn roi.

Dựa vào tài năng và sự xinh đẹp, Giai Ung bỏ số tiền lớn để Giai Mễ có thể ăn học, trở thành một tiểu thư gia giáo chính thống, huấn luyện thành quân cờ ngoan ngoãn trong tay ông ta.

Giai Ung không thể để số tiền mình đổi lại vô ích. Vì vậy dùng nhan sắc của Giai Mễ, bắt ép cô dụ dỗ đàn ông, đem lại lợi ích cho ông ta.

Hễ không hài lòng, Giai Ung đều sử dụng đòn roi để dạy bảo, sự nghiêm khắc và tàn ác của ông ta khiến Giai Mễ chỉ có thể ngoan ngoãn quy thuận không dám phản kháng dù chỉ một chút.

Thế nhưng khi Giai Ung tưởng chừng nuôi dạy ra Giai Mễ thành một quân cờ biết nghe lời, thực chất nỗi căm phẫn trong lòng cô mỗi lúc một lớn.

Lần này, mục tiêu người đàn ông họ Nhiếp kia cũng không phải là ngoại lệ.

Ánh sáng rực rỡ bên ngoài rọi vào căn phòng, tấm rèm lụa trước khung cửa sổ khẽ lay động, tia nắng rải rác trên thân hình làn da trắng tuyết của người con gái, bàn tay mềm mại đặt trên góc giường, gương mặt xinh đẹp nhưng mang theo nét buồn rười rượi, giống như thể loại cảm xúc này đã sớm in đậm vào tâm trí, mãi cũng không thể nào thấy được sự vui vẻ.

Một người con gái mới hai mươi tuổi lại là quân cờ, mỗi bước đi đều sợ hãi cẩn trọng để bảo toàn tính mạng của mình, ngày ngày sống trong sự đề phòng, làm sao có thể thấy được sự vô tư?

Giai Mễ khẽ lật thân người, tấm chăn bông rớt xuống cơ thể trắng nõn, phía sau lưng lúc này đầy những dấu vết bị hành hạ đến đáng thương, dù bôi một lớp thuốc, vết thương đã khô nhưng vẫn không tránh khỏi cái nhíu mày bởi vết tích đáng sợ này.

Cô ngủ không sâu, mặt trời vừa chiếu những tia nắng đầu tiên thì cũng là lúc cô tỉnh giấc sau một đêm hời hợt.

Một quân cờ chưa làm xong nhiệm vụ, làm sao có thể dễ dàng mà yên giấc.

Giai Mễ tìm kiếm quần áo, người hầu sau một đêm nhận thức rõ về vết thương trên người cô, chiếc váy đem đến mặc rất thoải mái, cũng không hề bó sát gây ảnh hưởng đến vết thương.

Thời điểm chỉ mới hơn sáu giờ sáng.

Người hầu của khu biệt thự đã thức dậy làm việc từ sớm, mọi thứ nơi đây vào buổi sáng càng hiện lên vẻ trang hoàng như một hoàng cung nguy nga tráng lệ.

Giai Mễ giữ suy nghĩ muốn xuống phía dưới sảnh muốn tìm Nhiếp Tần Duật.

Nói là muốn tìm Nhiếp Tần Duật, sâu trong lòng Giai Mễ lại dâng lên thứ suy tính khác.

Cô vừa đẩy cửa phòng, kết quả kinh ngạc hơn khi thấy bên ngoài bao phủ bởi vài người vệ sĩ. Bọn họ vẫn đứng canh gác, uy nghiêm lừng lững khiến cô trở nên hoảng.

Bọn họ lên tiếng, thanh âm to lớn thể hiện sự uy quyền.

“Ở yên, không có lệnh không được phép đi.”

Giai Mễ cắn đôi môi nhỏ, không nghĩ đến một người con gái yếu ớt như cô có thể khiến hắn để người canh chừng.

Giai Mễ vốn muốn làm động tác tay, một người vệ sĩ tiếp tục lên tiếng cắt đứt hành động này của cô.

“Hiện tại ông chủ không có ở đây, cô tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút. Bằng không chúng tôi sẽ đem cô trở về với người nhà của cô.”

Nghe đến đây, Giai Mễ hiển nhiên bị dọa sợ, cô vội lùi vào phòng, ngay lập tức đóng cánh cửa lại.

Sau khi đóng, thanh âm châm chọc của lũ vệ sĩ vang lên từ phía bên ngoài.

“Đội trưởng Kiêu, anh cần gì phải dọa. Người vô dụng như cô ta, đêm nay ông chủ trở về chắc chắn cũng đem cô ta về lại chỗ cũ. Chẳng qua là việc sớm hay muộn.”

Người được gọi là đội trưởng Kiêu nhíu mày, như suy nghĩ điều gì đó liền nói tiếp.

“Cô ta vô dụng là thật, nhưng nếu đem trả người đi, hôm nay ông chủ đã ra lệnh. Căn bản không phải căn dặn đợi đến tối ông chủ quay lại.”

Rõ ràng, người con gái trong phòng cũng xem như có tiền đồ khi được ông chủ để mắt đến.

Hot

Comments

Huê Nguyễn

Huê Nguyễn

đám người này dọa nạt Giai Mễ có sớm quá ko,chỉ sợ sau này hối hận ko kịp

2024-12-09

5

𝓔𝓁𝒾𝓯

𝓔𝓁𝒾𝓯

tại chưa có cảm giác an toàn nên chị ngủ khum sâu â

2024-12-31

1

𝓔𝓁𝒾𝓯

𝓔𝓁𝒾𝓯

khí chất nì chắc chị là con của gia đình giàu có ròii nà

2024-12-31

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Con gái nuôi
2 Chương 2: Nhiệm vụ của đứa con câm
3 Chương 3: Cô bị câm?
4 Chương 4: Câm thì làm sao rên được?
5 Chương 5: Không giữ kẻ vô dụng
6 Chương 6: Quỳ bao lâu rồi
7 Chương 7: Sản phẩm lỗi
8 Chương 8: Tiền tài và địa vị
9 Chương 9: Toà thành Ngự Viên
10 Chương 10: Động lòng trắc ẩn
11 Chương 11: Nhã hứng dập tắt trong chốc lát
12 Chương 12: Dụ hoặc
13 Chương 13: Quân cờ ngoan ngoãn
14 Chương 14: Van xin giữ lại
15 Chương 15: Thương hại
16 Chương 16: Vật giao dịch
17 Chương 17: Sự giúp đỡ thiện chí
18 Chương 18: Sứ mệnh vật giao dịch
19 Chương 19: Xem xét vết thương
20 Chương 20: Dễ khiến kẻ khác động lòng
21 Chương 21: Tĩnh lặng giữa đêm khuya
22 Chương 22: Thương xót
23 Chương 23: Lén lút
24 Chương 24: Thoả thuận song phương
25 Chương 25: Ái mộ
26 Chương 26: Phát hiện
27 Chương 27: Hoảng loạn
28 Chương 28: Lẩn tránh
29 Chương 29: Không có hai chữ “tuyệt đối”
30 Chương 30: Mèo vờn chuột
31 Chương 31: Trêu chọc
32 Chương 32: Em cắn tôi một, tôi cắn em gấp mười
33 Chương 33: Chỉ hôn có vài cái đã mất sức
34 Chương 34: Biến chuyển thương trường
35 Chương 35: Kế hoạch
36 Chương 36: Làm trái ý hắn
37 Chương 37: Người đầu tiên
38 Chương 38: Thân phận lớn của Nhiếp Tần Duật
39 Chương 39: Thuốc
40 Chương 40: Sự ôn nhu kỳ lạ
41 Chương 41: Kẻ lừa gạt nhỏ của Mộ Kình Triệt
42 Chương 42: Ngoài ý muốn
43 Chương 43: Có qua có lại
44 Chương 44: Chưa sử dụng chán
45 Chương 45: Ngọt như thế này!
46 Chương 46: Ngoài dự đoán
47 Chương 47: Con làm cha chịu
48 Chương 48: Chiếm lợi
49 Chương 49: Là tự hắn mang hoạ về nhà
50 Chương 50: Vết thương lớn
51 Chương 51: Bị một người con gái xoay vòng vòng
52 Chương 52: Tìm con gái của ông về, đem đến trước mặt tôi!
53 Chương 53: Xử lý
54 Chương 54: Ai mới là quân cờ
55 Chương 55: Không hiểu bản thân
56 Chương 56: Nhìn lầm
57 Chương 57: Đấu giá
58 Chương 58: Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát
59 Chương 59: Cậu động tâm rồi?
60 Chương 60: Quá khứ
61 Chương 61: Trăm cái mạng em cũng đừng hòng chạy
62 Chương 62: Câm? Trùng hợp tôi lại muốn nghe thử thanh âm kẻ câm khi rên rỉ
63 Chương 63: Tôi sẽ không bắt ép
64 Chương 64: Lương thiện quá sẽ không tốt
65 Chương 65: Đàn cho tôi nghe một bản
66 Chương 66: Gặp lại cha nuôi
67 Chương 67: Một bản nhạc lại làm khó
68 Chương 68: Không thể có được, chi bằng hủy hoại
69 Chương 69: Kẻ bất lực là hắn chứ không phải cô
70 Chương 70: Sốt đột ngột
71 Chương 71: Dưa xanh ăn không ngọt
72 Chương 72: Chiếc USB
73 Chương 73: Đánh vào sự thương hại
74 Chương 74: Xin cứu giúp
75 Chương 75: Tỉnh dậy sẽ tính sổ với em
76 Chương 76: Do hắn tiếp tay cho cô
77 Chương 77: Là một con sói biết cắn người
78 Chương 78: Đảo ngược tình thế
79 Chương 79: Không diễn nữa sao cô bé?
80 Chương 80: Lệch quỹ đạo
81 Chương 81: Đừng làm loạn nữa
82 Chương 82: Có một con sói hằng đêm rình rập “ăn” thịt cô
83 Góc tâm tình nhỏ
84 Chương 83: Đau lòng
85 Chương 84: Chứng minh là một quân tử
Chapter

Updated 85 Episodes

1
Chương 1: Con gái nuôi
2
Chương 2: Nhiệm vụ của đứa con câm
3
Chương 3: Cô bị câm?
4
Chương 4: Câm thì làm sao rên được?
5
Chương 5: Không giữ kẻ vô dụng
6
Chương 6: Quỳ bao lâu rồi
7
Chương 7: Sản phẩm lỗi
8
Chương 8: Tiền tài và địa vị
9
Chương 9: Toà thành Ngự Viên
10
Chương 10: Động lòng trắc ẩn
11
Chương 11: Nhã hứng dập tắt trong chốc lát
12
Chương 12: Dụ hoặc
13
Chương 13: Quân cờ ngoan ngoãn
14
Chương 14: Van xin giữ lại
15
Chương 15: Thương hại
16
Chương 16: Vật giao dịch
17
Chương 17: Sự giúp đỡ thiện chí
18
Chương 18: Sứ mệnh vật giao dịch
19
Chương 19: Xem xét vết thương
20
Chương 20: Dễ khiến kẻ khác động lòng
21
Chương 21: Tĩnh lặng giữa đêm khuya
22
Chương 22: Thương xót
23
Chương 23: Lén lút
24
Chương 24: Thoả thuận song phương
25
Chương 25: Ái mộ
26
Chương 26: Phát hiện
27
Chương 27: Hoảng loạn
28
Chương 28: Lẩn tránh
29
Chương 29: Không có hai chữ “tuyệt đối”
30
Chương 30: Mèo vờn chuột
31
Chương 31: Trêu chọc
32
Chương 32: Em cắn tôi một, tôi cắn em gấp mười
33
Chương 33: Chỉ hôn có vài cái đã mất sức
34
Chương 34: Biến chuyển thương trường
35
Chương 35: Kế hoạch
36
Chương 36: Làm trái ý hắn
37
Chương 37: Người đầu tiên
38
Chương 38: Thân phận lớn của Nhiếp Tần Duật
39
Chương 39: Thuốc
40
Chương 40: Sự ôn nhu kỳ lạ
41
Chương 41: Kẻ lừa gạt nhỏ của Mộ Kình Triệt
42
Chương 42: Ngoài ý muốn
43
Chương 43: Có qua có lại
44
Chương 44: Chưa sử dụng chán
45
Chương 45: Ngọt như thế này!
46
Chương 46: Ngoài dự đoán
47
Chương 47: Con làm cha chịu
48
Chương 48: Chiếm lợi
49
Chương 49: Là tự hắn mang hoạ về nhà
50
Chương 50: Vết thương lớn
51
Chương 51: Bị một người con gái xoay vòng vòng
52
Chương 52: Tìm con gái của ông về, đem đến trước mặt tôi!
53
Chương 53: Xử lý
54
Chương 54: Ai mới là quân cờ
55
Chương 55: Không hiểu bản thân
56
Chương 56: Nhìn lầm
57
Chương 57: Đấu giá
58
Chương 58: Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó thoát
59
Chương 59: Cậu động tâm rồi?
60
Chương 60: Quá khứ
61
Chương 61: Trăm cái mạng em cũng đừng hòng chạy
62
Chương 62: Câm? Trùng hợp tôi lại muốn nghe thử thanh âm kẻ câm khi rên rỉ
63
Chương 63: Tôi sẽ không bắt ép
64
Chương 64: Lương thiện quá sẽ không tốt
65
Chương 65: Đàn cho tôi nghe một bản
66
Chương 66: Gặp lại cha nuôi
67
Chương 67: Một bản nhạc lại làm khó
68
Chương 68: Không thể có được, chi bằng hủy hoại
69
Chương 69: Kẻ bất lực là hắn chứ không phải cô
70
Chương 70: Sốt đột ngột
71
Chương 71: Dưa xanh ăn không ngọt
72
Chương 72: Chiếc USB
73
Chương 73: Đánh vào sự thương hại
74
Chương 74: Xin cứu giúp
75
Chương 75: Tỉnh dậy sẽ tính sổ với em
76
Chương 76: Do hắn tiếp tay cho cô
77
Chương 77: Là một con sói biết cắn người
78
Chương 78: Đảo ngược tình thế
79
Chương 79: Không diễn nữa sao cô bé?
80
Chương 80: Lệch quỹ đạo
81
Chương 81: Đừng làm loạn nữa
82
Chương 82: Có một con sói hằng đêm rình rập “ăn” thịt cô
83
Góc tâm tình nhỏ
84
Chương 83: Đau lòng
85
Chương 84: Chứng minh là một quân tử

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play