[HieuCris] "Cảm Ơn, Vì Thanh Xuân Chúng Ta Có Nhau"
Anh Muốn Tắt, Em Muốn Bật
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ui da, cái đít ngọc ngà của tui" Bĩu môi.
Lê Dương Bảo Lâm
"Trời ơi sao vậy nè"
Từ xa Lâm chạy lại đỡ anh.
Lê Dương Bảo Lâm
"Mắt mày để trên trời à?" Phủi người giúp anh.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Tự nhiên nãy bị mù chứ tao có muốn bị té đâu" Phủi người.
Lê Dương Bảo Lâm
"Riết mày hư rồi Cám ơi"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Do chị thôi Tấm à!"
Lê Dương Bảo Lâm
"Quần què chưa? Bạn bè mà hở tí là muốn phản"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Dạ Thanh xin lỗi, chứ ai mà nỡ phản chị ruột mình"
Lê Dương Bảo Lâm
"Có mày đó Thanh" Chỉ anh.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Đã ai làm gì đâu! Đã chạm vào đâu?"
Từ phía sau, bỗng có người tiến lại gần cả hai, rồi...
Kiều Minh Tuấn
"Hù" Đập vai anh và Lâm.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ủa? Chú sáu? Chú làm gì ở đây vậy?"
Kiều Minh Tuấn
"Thì con tim chú gọi chú ra đây nè" Chỉ Lâm.
Lê Dương Bảo Lâm
"Gọi cho vui ai dè ra thiệt" Dè bỉu.
Lê Dương Bảo Lâm
"Thanh à, mày nói mày không phản tao đi, nhờ mày mà giờ tao vác thêm cục nợ nè"
(Giải thích tí nhá, hồi trước anh dẫn Lâm đi xem mắt và sau lần đó Tuấn cứ bám lấy Lâm, cuối cùng hai người đã thành đôi như bây giờ)
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Dạ hiểu lầm" Cười.
Tuấn lớn hơn cả hai một tuổi (anh và Lâm hiện tại là sinh viên năm cuối), trường khá dễ nên việc người ngoài vào được cũng là chuyện bình thường.
Giáo viên
"Định lý..." Vô tình nhìn thấy đồng hồ trên tường.
Giáo viên
"Mới đây mà đã hai giờ rồi, nhanh thế?"
Giáo viên
"Thôi các em nghỉ nha, mấy em về cẩn thận"
Lê Dương Bảo Lâm
"Cô nào cũng như cô này thì tốt quá mày ha" Dọn dẹp sách vở.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ừ, ai cũng như cô này thì đỡ biết mấy"
Lâm về trước vì được Tuấn đón còn anh thì tự về vì sáng Hiếu có nói sẽ đi làm nhạc cùng anh em trong nhóm.
Tiếng cửa mở cùng với tiếng thở dài của anh phát ra làm mọi thứ trở nên tủi thân hơn biết bao.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Tối nay ăn gì nhờ?"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Phở?"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Đúng rồi, nấu phở" Búng tay.
Anh nhớ cậu từng nói cậu thích ăn phở, nghĩ đến đây thôi đã đủ làm anh vui cả lên, vì anh suy nghĩ đến gương mặt của cậu khi nhìn thấy món mình yêu thích sẽ phấn khích như thế nào.
Không chần chừ, anh bắt tay vào làm ngay.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"A! Hiếu về" Tung tăng chạy ra mừng cậu.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Em mau vào tắm rửa đi rồi ra ăn nè" Cầm giúp cậu chiếc cặp.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Đây, của em đây" Bưng tô phở ra.
Cậu đang say sưa với chiếc máy nghe nhạc, không thèm để tâm tới vết trầy xước trên tay anh.
Khi sáng anh bị té nên vì lẽ đó mà có vết thương trên tay, một chỗ nhìn vào ai cũng sẽ chú ý, quan tâm và hỏi han.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Em ăn nhiều vào, dạo này anh thấy em ốm đi nhiều rồi đó" Gắp thịt từ tô của mình sang tô của cậu.
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Được rồi, ăn đi" Gằng giọng.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"À, ừm" Cười.
Thoáng chốc cũng đã khuya.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Hiếu, em không định ngủ hả?"
Anh chợt tỉnh giấc vì đèn còn sáng, anh nhớ mình đã ngủ rất lâu rồi nhưng cậu vẫn còn ngồi làm nhạc.
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Lát em ngủ, anh ngủ trước đi" Cặm cụi viết.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Thôi khuya rồi, ngủ đi, em thức vậy hoài anh lo lắm" Tiến gần đến cậu.
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Em đã nói anh ngủ đi mà" Lớn tiếng.
Đây không phải lần đầu cậu quát anh...
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ừm, anh biết rồi, em nhớ ngủ đấy" Trở lại giường.
Miệng thì nói ngủ chứ anh cũng trằn trọc mãi vì anh cảm thấy cậu vẫn chưa chịu đi ngủ, vẫn ngồi ì trên chiếc ghế đó mà viết.
Comments
Chem chép rim nước mắt
i chang cái áo anh
2024-12-16
1