[HieuCris] "Cảm Ơn, Vì Thanh Xuân Chúng Ta Có Nhau"
"Em có lẽ đã thay đổi thật rồi"
Trên chiếc giường ấy có hai người đang ôm nhau mà ngủ, nói đúng ra thì chỉ có một người ôm thôi, người kia lại quay đi chỗ khác.
Bỗng có tiếng chuông báo thức làm gián đoạn giấc ngủ của cả hai.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Dậy đi học Hiếu ơi"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Hiếu" Lây nhẹ người cậu.
Cậu vẫn nằm im, chắc vẫn còn đang say giấc.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Nào, dậy nào, không trễ đấy nhá"
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Em nghe rồi, anh làm gì thì làm trước đi" Cau mày tỏ vẻ khó chịu, giọng có chút trầm nhưng hoàn toàn lạnh băng.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ừm, thế anh chuẩn bị trước nha, em cũng mau mau dậy đi đó" Bước xuống giường.
Lúc trước cậu rất yêu thương, yêu chiều anh nhưng càng ngày cậu và anh có lẽ đã xa cách nhau hơn rất nhiều. Kể từ khi cậu nuôi cái đam mê làm Rapper thì cậu dường như đã bỏ quên đi rất nhiều thứ.
Cậu luôn thức khuya chỉ vì muốn viết ra những bài nhạc hay mà cậu quên đi sức khỏe của mình.
Nhưng thứ đặc biệt nhất đó là tình yêu, là anh. Cậu ở hiện tại khác với cậu ở quá khứ lắm.
Anh quen với điều này rồi thì phải, nếu đổi lại là người khác khi bị người yêu phớt lờ, bỏ quên, đôi khi có chút lại vô tâm thì có lẽ họ đã bỏ đi từ lâu. Nhưng anh không như thế, anh hiểu cho cậu, còn ủng hộ cậu, luôn sát cánh bên cậu.
Anh đang đứng chiên trứng ốp la, món cho buổi sáng hôm nay.
Mùi thơm lan tỏa khắp phòng trọ.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Hiếu ơi, ra ăn sáng còn đi học nè" Bày đồ ăn ra dĩa.
Bóng dáng cao lớn của một người con trai từ trong toilet bước ra, rồi ngồi thẳng vào bàn ăn.
Trên tay cầm chiếc máy nghe nhạc, cứ vừa ăn rồi vừa nghe mà chẳng để ý tới người con trai ngồi kế bên mình đang nói gì đó.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Em nè, nay lớp anh kiểm tra đấy, eo ơi lo chết mất" Làm mặt khóc.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"À đúng rồi, hôm qua em nói nay lớp em cũng có tiết kiểm tra phải không?"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Học bài gì chưa đấy?"
Anh thấy không có tiếng trả lời đành hỏi lại.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Nè, em học gì chưa đấy?"
Anh định hỏi lại, bỗng anh khựng lại vì thấy cậu đang đeo tai nghe, có lẽ vậy mà không trả lời.
Bữa ăn vì thế mà trôi qua trông sự cô đơn và lạnh lẽo.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Đi học thôi Hiếu" Khều vai cậu.
Chẳng nói chẳng rằng, cậu đi thẳng ra cửa mang giày, sửa soạn xong thì cả hai cùng nhau đến trường.
Lúc trước còn nắm tay nhau, tung tăng lắm, cơ mà dạo đây đúng là đi chung về chung nhưng nhìn chẳng khác nào là bạn bè cả, không hơn không kém.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Hiếu nè, lát tầm hai giờ anh tan học rồi, hay tụi mình đi đâu đó chơi cho khuây khỏa không?"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Bữa giờ anh thấy em căng thẳng quá trời"
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Chiều nay em không rảnh, em bận cùng anh em làm nhạc rồi, anh thông cảm cho em nha" Cười nhẹ.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"À ừm, không sao, em đừng để ảnh hưởng sức khỏe quá nha, khi nào rảnh thì mình đi chơi sau cũng được" Cười đáp lại.
Cuộc nói chuyện thoáng chốc chỉ vài câu, cả hai sau đó cũng chỉ biết im lặng mà đi.
Vì anh và cậu học khác ngành nên không thể đi cùng nhau nữa. Cậu rẽ phải anh rẽ trái.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Tạm biệt em, lát gặp nha" Vẫy tay.
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Ừm, lát gặp" Quay lưng đi thẳng một mạch.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
[Em hết vâng vâng dạ dạ rồi...]
Thoáng chốc trông anh có vẻ buồn.
Nói quen thì quen nhưng vẫn đau chứ, vẫn nhói tim lắm.
Anh vừa đi vừa suy nghĩ cách để cứu vãn chuyện tình này, vì thật sự anh không muốn mất cậu.
Còn cậu cũng vừa đi vừa suy nghĩ, nghĩ về cách làm sao để viết lời hay hơn, tìm những nguồn cảm hứng từ đâu và làm sao để đáp ứng được tất cả những mong muốn của cậu trong đúng một bài.
Giáo viên
"Theo cô dặn là hôm nay kiểm tra phải không?" Xách trên tay một sấp giấy kiểm tra.
Lê Dương Bảo Lâm
"Thấy bà tao rồi"
Lê Dương Bảo Lâm
"Thanh ơi" Lây người anh.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Mày chưa học chứ gì"
Lê Dương Bảo Lâm
"Nó đó, cứu Diễm chuyến này đi mày ơi" Chấp tay khấn.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Để Thanh" Vỗ ngực xưng tên.
Cả anh và Lâm là bạn rất thân với nhau nên chỉ cần nói vài câu là đã hiểu ý nhau rồi.
Lê Dương Bảo Lâm
(Ê...câu 4) Huýt vai anh, nói nhỏ.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
(C đó mày)
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
(D)
Lê Dương Bảo Lâm
(C-Câ...)
Lê Dương Bảo Lâm
"Dạ cô" Tỏ vẻ ngây thơ.
Giáo viên
"Nãy giờ em làm gì vậy, sao không làm bài, định hỏi bài bạn à?"
Lê Dương Bảo Lâm
"Dạ đâu có đâu cô, hiểu lầm thôi cô ơi, hiểu lầm hiểu lầm"
Giáo viên
"Thì cô đã nói gì đâu"
Giáo viên
"Cô bỏ qua cho lần này đó nha, lo mà làm bài đi"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Hí hí" Cười chọc quê.
Lê Dương Bảo Lâm
"Thanh, mày còn chờ gì nữa, đến lúc mày phải trả giá rồi, Thanh à" Liếc anh.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Alo, bạn nói gì dạ?" Để tay lên tai làm bộ không nghe thấy.
Anh bị chị Tấm rượt khắp sân, cả hai đùa giỡn với nhau trông rất vui vẻ, chạy mệt rồi thì rủ nhau vào căn tin.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ê mày đợi tao chút nha, tao lên đưa đồ ăn cho Hiếu" Giơ thanh cơm cuộn lên.
Lê Dương Bảo Lâm
"À ừ, sẵn tao mua gì đó rồi hai đứa mình ăn luôn"
Anh một mình chạy tìm Hiếu, chỉ với mục đích là đưa đồ ăn. Đổi lại nếu người khác thì họ sẽ cảm thấy phiền lắm.
Bạn cùng lớp với Hiếu
"Anh gì ơi, anh tìm ai ạ?" Thấy anh đứng trước cửa nên chạy ra hỏi.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"À em kêu Hiếu ra đây lấy đồ ăn giúp anh nha, anh cảm ơn" Cười tươi.
Bạn cùng lớp với Hiếu
"Dạ, anh đợi xíu ạ"
Cậu bước ra từ trong lớp, khuôn mặt thể hiện rõ sự khó chịu.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Đồ ăn của em nè, ăn đi, để có sức mà viết nhạc tiếp nha"
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Cảm ơn anh" Lấy đồ ăn.
Trần Minh Hiếu [Cậu]
"Nếu không còn gì thì em xin phép vào lớp"
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Ừm, em vào đi, nhớ ăn đó"
Bóng lưng ấy lại quay đi mà không luyến tiếc gì, bước thẳng vào lớp, điều làm anh đau hơn đó là cách cậu nói chuyện với mọi người, cậu tươi cười trò chuyện chứ không như khi ở cạnh anh.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
[Em có lẽ đã thay đổi thật rồi] Khuôn mặt cúi xuống, che giấu đi những giọt nước mắt lưng tròng.
Anh cũng quay đi, đi xuống lại căn tin.
Phan Lê Vy Thanh [Anh]
"Á" Kêu lớn.
Comments
Jinndanqiu
thương
2024-12-15
1
_Choji_
Tới lúc anh bỏ thì lại hối hận 😌
2024-12-07
1