[ Duonghung ] Bé Con Nhà Họ Trần
Cướp mất!?
Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ trong cuộc sống của Dương dường như thay đổi hoàn toàn. Ba mẹ cậu không còn chú ý đến cậu như trước nữa. Cái cảm giác bị bỏ rơi, bị “cướp mất” tình yêu thương từ ba mẹ làm Dương cảm thấy bất an và khó chịu. cậu không hiểu tại sao lại phải đưa Hùng về nhà, tại sao phải chấp nhận một đứa trẻ mà cậu không hề quen biết.
Mẹ Dương
con phải sống với hùng từ nay rồi đấy // nhẹ nhàng //
Trần Đăng Dương
// ngồi im lặng nhìn vào dĩa cơm //
Trần Đăng Dương
" từ khi trở về tới giờ thằng nhóc đó vẫn im lặng chẳng quan tâm đến mọi ngưòi xung quanh"
Trần Đăng Dương
" vậy mà ba mẹ vẫn quan tâm đến nó là sao"
Trần Đăng Dương
" sao chẳng ai hỏi mình có bị gì không? "
Trần Đăng Dương
" chẳng ai quan tâm hết vậy?"
Trần Đăng Dương
mẹ, sao con phải chia giường với hùng? // đột ngột //
Mẹ Dương
mẹ biết con buồn nhưng hùng cần chúng ta, dương à
Mẹ Dương
cậu bé vừa mất đi ba mẹ, giờ chỉ còn lại mình thôi // khẽ thở dài //
Trần Đăng Dương
nhưng... con không muốn
Trần Đăng Dương
ba mẹ là của con mà... // hơi gắt //
Mẹ Dương
dương, ba mẹ vẫn yêu con
Mẹ Dương
nhưng con phải học cách chia sẻ, giúp đỡ ngưòi khác khi họ cần mình // kiên định //
Trần Đăng Dương
// không trả lời chỉ im lặng ăn cơm //
Trần Đăng Dương
" ba mẹ dần không quan tâm đến mình nữa rồi"
Trần Đăng Dương
" thay vào đó là dành tình thương cho thằng nhóc đó"
bữa tối kết thúc, mẹ dương đứng dậy nhìn dương rồi quay sang hùng
Mẹ Dương
dương, con giúp mẹ đưa hùng về phòng nhé // nhẹ nhàng //
Dương không nói gì, chỉ đứng dậy đi theo mẹ. Hùng ngồi yên trên ghế, đôi mắt vẫn nhìn xuống, tay ôm chặt con gấu bông. Khi Dương lại gần, Hùng ngẩng đầu lên, nhưng mắt cậu bé vẫn không có ánh sáng, chỉ là sự trống rỗng, như thể đã mất hết niềm tin vào thế giới này.
Mẹ Dương
hùng, con đi với chúng ta nhé // mỉm cười //
Lê Quang Hùng
// gật đầu //
Lê Quang Hùng
// đứng dậy loạng choạng đi theo //
Trần Đăng Dương
// dẫn đến giường thì đứng im nhìn //
Mẹ Dương
mẹ bảo con ngủ trên giường này. còn dương sẽ ngủ dưới sàn // nói với hùng //
Dương chỉ đứng im nhìn, cảm giác khó chịu lại dâng lên trong lòng. Cậu nhìn Hùng ngồi xuống giường, ôm chặt con gấu bông như thể đó là thứ duy nhất còn lại trong thế giới của cậu.
Mẹ Dương
chúc con ngủ ngon
Mẹ Dương
dương con ngủ đi nhé // xoa đầu dương //
Trần Đăng Dương
// khẽ gật đầu //
Trần Đăng Dương
" mình không muốn ngủ dưói sàn.."
Trần Đăng Dương
" càng không muốn chia sẻ không gian này với cậu ta"
nhưng anh chẳng nói gì chỉ có thể nuốt bực dọc vào trong
Khi mẹ Dương đã đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai đứa trẻ. Dương nằm dưới sàn, mắt nhìn lên trần nhà, không thể ngủ được.
Hùng vẫn nằm trên giường, thỉnh thoảng lật người qua lại. Dương cảm thấy lạ lẫm, nhưng cũng không muốn nhìn Hùng
Lê Quang Hùng
ba mẹ... mất rồi... // nghẹn ngào //
Trần Đăng Dương
// giật mình //
Trần Đăng Dương
" mình chưa bao giờ nghe nó nói gì kể từ lúc về cho đến giờ"
Những lời nói của cậu bé khiến Dương cảm thấy nghẹn ngào. Nhưng thay vì lên tiếng an ủi, Dương lại im lặng. Cậu không biết phải làm gì, không biết làm sao để xoa dịu nỗi đau của Hùng.
Trần Đăng Dương
// cố gắng quay mặt đi không để hùng thấy //
Trần Đăng Dương
ngủ đi // lạnh lùng //
Lê Quang Hùng
// ngồi dậy, nhìn ra cửa sổ //
Lê Quang Hùng
con.. con nhớ ba mẹ.. // run rẩy //
Lê Quang Hùng
con không biết phải làm sao nữa...
Trần Đăng Dương
// không đáp lại //
Trần Đăng Dương
" nhóc ơi, ngủ dùm tôi đi tôi chẳng biết làm sao để nhóc qua được nỗi đau này đâu.."
chỉ một lúc sau, hùng lại nằm xuống nhưng mắt vẫn mở to chẳng thể nào ngủ được
Trần Đăng Dương
// quay mặt vào tường //
Trần Đăng Dương
" mình rõ ràng là ghét cậu ta"
Trần Đăng Dương
" nhưng tại sao vẫn cứ thấy lo lắng và tội lỗi chứ.."
Trần Đăng Dương
" rõ ràng cậu ta mới là ngưòi có lỗi khi đã cướp đi tình thương của mình mà "
Trần Đăng Dương
" đúng, mình không có lỗi!"
Comments
mê dương hùng🐟🐼
đó chính là một sự suy nghĩ ai hồi nhỏ cũng suy nghĩ non nớt như vậy
2025-05-16
2
Naghr💖
thoi mệt quá dương là của t , về đây e thương , e nhường nguyên cái giường cho anh luôn e nằm dước sàn cho
2025-06-12
0
💙Dorry🌻💛
ê ý là 1 cậu bé ms 7t ko chịu đc á, thôi về vs Dopamine,em nhường cho nguyên cái giường còn em ngủ sofa
2025-06-13
0