[ Duonghung ] Bé Con Nhà Họ Trần
Cơn ác mộng trong công viên
Vào cái năm mà Dương 7 tuổi, Hùng 5 tuổi
Công viên hôm đó đông vui lạ thường. Những tiếng cười của trẻ con vang vọng, những chiếc xích đu bay qua bay lại, bóng dáng các bậc phụ huynh luôn theo sát sau mỗi bước đi của con cái. Dương nắm tay ba mẹ, vẻ mặt hớn hở, mắt dõi theo những chiếc bóng bay trên không. Cậu yêu công viên này, yêu những buổi chiều đẹp trời như hôm nay, khi cả gia đình quây quần bên nhau.
Ba Dương
dương, con muốn chơi gì nào? // tưoi cười//
Trần Đăng Dương
con muốn chơi xích đu!! // mắt sáng rỡ //
Ba Dương
được rồi, ba đẩy con nhé// khẽ cười rồi nhẹ nhàng đẩy chiếc xích đu //
Mẹ Dương
// đứng bên cạnh //
Trần Đăng Dương
mẹ ngồi vào đi
Trần Đăng Dương
để ba đẩy cả 2 mẹ con mình
Mẹ Dương
// mỉm cười nhìn con trai //
Mẹ Dương
thôi mẹ đứng nhìn được rồi
Ba Dương
mẹ con nặng như vậy làm sao mà ba đẩy nổi // cười rạng rỡ //
cả gia đình vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc ấm áp này
nhưng rồi, mọi thứ bất ngờ thay đổi
Một tiếng rầm lớn vang lên, làm cả Dương và ba mẹ giật nảy mình. Mọi người xung quanh đều dừng lại, quay đầu nhìn về phía âm thanh. Dương không kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Mọi thứ như đột ngột trở thành một cơn ác mộng.
Trần Đăng Dương
// giật mình //
Trần Đăng Dương
chuyện gì thế
Một cậu bé 7 tuổi đã tận mắt chứng kiến thấy chiếc ô tô lao thẳng về phía khu vực công viên, đâm xuyên qua hàng rào bảo vệ rồi chồm lên, đụng phải một cây lớn. Tiếng kính vỡ, tiếng động cơ gầm rú, rồi tiếng hét của những người xung quanh. Cả không gian như chao đảo, như thể thời gian dừng lại một giây.
Trần Đăng Dương
Mẹ! Ba! // hét lên //
Mẹ Dương
// ôm chặt cậu kéo cậu về sau //
Mẹ Dương
con không sao đâu!
nhưng trong mắt mẹ, cậu thấy rõ sự hoảng loạn từ bà
Mẹ Dương
// buông tay dương ra và lao về phía chiếc ô tô //
Trần Đăng Dương
Ba mẹ!! // gọi lớn //
nhưng chẳng ai đáp lại tiếng gọi của cậu
Trần Đăng Dương
// chạy theo mẹ đến hiện trường vụ việc //
Mẹ Dương
// đứng khựng lại//
Khuôn mặt bà tái mét, không thể thốt nên lời. Ba Dương, cùng nhiều người khác cũng đã chạy lại gần, nhưng họ không thể làm gì. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá khủng khiếp.
Trần Đăng Dương
" có chuyện gì vậy ta?"
Trần Đăng Dương
" sao mọi ngưòi hoảng hốt thế"
Trần Đăng Dương
// tò mò nhìn vào //
Bất chợt, Dương nhìn thấy một cảnh tượng khiến cậu không thể tin vào mắt mình. Một người đàn ông và một phụ nữ nằm gục trên mặt đất, người đầy máu. Cả người họ không cử động, không có một dấu hiệu sống sót.
Trần Đăng Dương
ba mẹ... ba mẹ đâu rồi.. // lẩm bẩm, nước mắt trào ra //
nhưng ngay khi dương vừa quay đầu lại, ánh mắt cậu bắt gặp một bóng dáng nhỏ bé
một đứa trẻ, khoảng 5 tuổi, ngồi ngây ngưòi bên cạnh chiếc ô tô
Lê Quang Hùng
// tay ôm chặt con gấu bông nhỏ //
những tiếng nấc nghẹn ngào cứ thế vang lên trong không gian hỗn loạn ấy
Trần Đăng Dương
// nhìn hùng không hiểu chuyện gì đang xảy ra //
Lê Quang Hùng
// nhìn vào chiếc xe bị hư hại //
Lê Quang Hùng
mẹ.. ba mẹ... // run lên //
Một dòng nước mắt trong suốt chảy dài trên gương mặt Hùng. Đôi tay cậu ôm chặt con gấu bông, như thể đó là thứ duy nhất còn lại trên đời này. Cậu bé không biết phải làm gì, không biết phải cảm thấy thế nào. Mất mát quá lớn, một khoảnh khắc quá đột ngột, khiến cậu không thể hiểu được sự thật.
Trần Đăng Dương
// đứng lặng ngưòi //
Trần Đăng Dương
" nhìn cậu bé ấy thật tội nghiệp"
Trần Đăng Dương
" thật may vì đó không phải ba mẹ mình"
Mẹ Dương
// bỗng nhiên lao tới quỳ xuống ôm lấy hùng //
Mẹ Dương
đừng khóc nữa // nghẹn ngào //
Lê Quang Hùng
// im lặng, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không //
Ba Dương
con tên gì vậy // khẽ hỏi //
Lê Quang Hùng
// nhìn ông mà không trả lời //
cậu bé không thể thốt ra được lời nào, chỉ có những tiếng thở hổn hển, tiếng khóc nghẹn ngào vọng lên từ trong cổ họng.
Lê Quang Hùng
mẹ..ba mẹ.. // lặp lại //
nhưng có vẻ lần này âm thanh dường như đã kiệt sức
Trần Đăng Dương
// đứng đó lòng như vỡ vụn //
Trần Đăng Dương
" ba mẹ..."
Trần Đăng Dương
" tại sao lại quan tâm một đứa trẻ đến vậy..."
Trần Đăng Dương
" con ở đây mà.."
Dương nhìn vào mắt Hùng, nhìn thấy những ngọn lửa đau đớn đang thiêu rụi cậu bé. anh không thể hiểu được sự mất mát này, nhưng cảm giác trong lòng lại như muốn vỡ tan
Mẹ Dương
// kéo dương lại gần //
Mẹ Dương
chúng ta phải đưa hùng về thôi
Dương không nói gì. cậu chỉ nhìn Hùng lần cuối, lòng đầy bối rối. cậu không biết rằng cuộc đời của mình từ nay sẽ không còn như trước nữa.
Bà nhỏ tác giả
mọi ngưòi ủng hộ tui nghen ❤️❤️
Comments
tongtaichutichchunhiemlesoaica
tưởng lòng vỡ vụn vì thương hùng ai ngờ tiếc bame á trờiiii
2025-06-02
0
tongtaichutichchunhiemlesoaica
câu trước đá câu sau hả cha
2025-06-02
0
mê dương hùng🐟🐼
ổng nói câu mà hết vui lun
2025-05-16
0