[ Duonghung ] Bé Con Nhà Họ Trần
Cuộc đối mặt im lặng
Trần Đăng Dương
tch-.. mỗi sáng nhìn thấy bản mặt nó ngồi trên giường mình là không ưa nổi rồi
Trần Đăng Dương
trong nhà lúc nào cũng có một bản mặt như đưa đám!
sáng hôm đó, dương xuống nhà ăn sáng trước
hùng vẫn chưa dậy, có lẽ cậu bé vẫn chưa quen với cuộc sống mới
Trần Đăng Dương
// ngồi xuống bàn ăn //
Mẹ Dương
// bước vào mỉm cười nhẹ nhàng //
Mẹ Dương
dương, con giúp mẹ kêu hùng dậy nhé? // nhẹ nhàng //
Trần Đăng Dương
con không muốn
Trần Đăng Dương
mẹ thích thì cứ làm đi // gắt //
Mẹ Dương
dương, con có thể kiên nhẫn một chút không? // thở dài //
Mẹ Dương
hùng đang rất khó khăn. ba mẹ cần con giúp đỡ
Dương không đáp, chỉ tiếp tục ăn. Trong lòng cậu không ngừng dậy sóng. Tại sao ba mẹ lại đối xử với Hùng như thế? Cậu không muốn Hùng ở đây. Hùng là người ngoài cuộc, là đứa trẻ mà Dương không quen biết và không có lý do gì phải yêu quý.
Một lúc sau, Hùng bước vào phòng ăn. Cậu bé mặc một chiếc áo cũ, trông vẫn mệt mỏi và lặng lẽ.
Trần Đăng Dương
// nhìn //
Trần Đăng Dương
" thật khó chịu khi nhìn vào đôi mắt đó!"
Lê Quang Hùng
// ngồi xuống cạnh dương //
Mẹ Dương
ăn sáng đi, hùng // nhẹ nhàng //
Mẹ Dương
sau đó mẹ sẽ cho con đi dạo một chút, giúp con cảm thấy thoải mái hơn
Lê Quang Hùng
// im lặng //
hùng đưa tay chạm lên đầu như thể đang cố gắng lấy lại chút gì đó từ ký ức đã mất
Trần Đăng Dương
// nhìn thấy //
Trần Đăng Dương
cậu không ăn à // nhíu mày //
Lê Quang Hùng
// nhìn dương //
Lê Quang Hùng
kh-..không thấy đói // lắc đầu //
Trần Đăng Dương
cậu cứ ngồi đó mà không làm gì hết. ba mẹ còn phải lo cho cậu nữa đấy // thở dài //
Mẹ Dương
dương! // quay lại //
Mẹ Dương
con phải biết giúp đỡ em chứ. hùng đang trải qua một thời gian rất khó khăn. con không thể đối xử như vậy với em // nghiêm khắc //
Trần Đăng Dương
// không nói gì tiếp tục ăn //
Trần Đăng Dương
" thật không thể chịu đựng nổi sự hiện diện của nó trong nhà!"
Lê Quang Hùng
// im lặng ăn //
Lê Quang Hùng
con ăn xong rồi
Lê Quang Hùng
con đi dạo một chút // nói khẽ //
Dương nhìn theo bóng lưng của Hùng, lòng lại cảm thấy một chút tội lỗi, nhưng cậu không thể thay đổi được cảm giác này. Hùng không phải là một phần của gia đình, và Dương không thể dễ dàng chấp nhận sự có mặt của cậu bé.
Trần Đăng Dương
// vẫn ngồi ăn nhưng không thấy ngon miệng//
Trần Đăng Dương
mẹ, sao phải chăm sóc hùng mãi vậy?
Trần Đăng Dương
ba mẹ không phải chỉ có con thôi sao? // đôi mắt hơi đỏ //
Mẹ Dương
// nhìn dương rồi ngồi xuống cạnh cậu //
Mẹ Dương
dương, con biết rằng ba mẹ yêu con rất nhiều không?
Mẹ Dương
nhưng hùng... cậu bé đó cũng cần tình yêu thương của chúng ta
Mẹ Dương
con có thể giúp đỡ hùng dù có thể con không cảm thấy thoải mái
Trần Đăng Dương
// im lặng không nói gì //
Cậu hiểu mẹ nói đúng, nhưng tại sao lại phải là mình? Tại sao ba mẹ không thể chỉ yêu mình thôi? Cảm giác đó như một lưỡi dao cắm vào tim Dương, làm cậu không thể chịu đựng được.
sau khi ăn sáng, dương quyết định ra ngoài tìm hùng
Trần Đăng Dương
// đi dọc theo con đường phía sau nhà //
Lê Quang Hùng
// đang ngồi trên ghế đá //
Trần Đăng Dương
cậu làm gì ngoài này?
Lê Quang Hùng
// nhìn dương một lúc //
Lê Quang Hùng
con chỉ muốn một mình một chút. để suy nghĩ về ba mẹ...
chú ý : cách xưng hô không sai
Trần Đăng Dương
cậu... ổn chứ? // nhẹ nhàng //
Lê Quang Hùng
// khẽ gật đầu //
cậu bé lại quay mặt đi, nhìn về phía xa xăm, như thể muốn quên đi tất cả
Dương đứng lặng im, nhìn vào Hùng. Trong khoảnh khắc đó, cậu hiểu rằng cậu không thể cứ tiếp tục đối xử lạnh nhạt với Hùng mãi. Cậu bé này cần sự giúp đỡ, cần một người bên cạnh. Và có lẽ, Dương là người duy nhất có thể ở đó.
Bà nhỏ tác giả
ta nói he chừng lật mặt truy thê như chó luôn nè
Comments
💙Dorry🌻💛
cái đậu xanh rau mas nhà bà á,ngta ms 7t bắt ngủ dưới sàn r bắt nay nọ lsao
2025-06-13
0
@MINKEY_212.com
hở là sao???? // đọc lại 100 lần // à...àaaa....rồi rồi, hiểu hiểu hiểu
2025-08-17
0
đứa con của DuongHung•💫🤞🏻
tác giả là hsinh chuyên văn đúng k:v?
2025-02-08
0