[ Tokyo Revengers ] Tịch Chiếu.

[ Tokyo Revengers ] Tịch Chiếu.

Đồ đại ngốc.

NovelToon
__________
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
Nèeee !
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
Hanemiyaaaa~
Kazutora Hanemiya.
Kazutora Hanemiya.
Gọi là Kazutora, đồ ngốc !
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
Chị không có ngốc nhá !!
Chị bĩu môi, tỏ vẻ giận dỗi.
Kazutora Hanemiya.
Kazutora Hanemiya.
Đồ đại ngốc.
Cậu ấy buông một câu, rồi quay bước rất nhanh.
Gió thoảng qua vai, trời cũng chùng lại.
Nhưng may thay, chị kịp thấy điều mong manh.
Một khoé môi cong, như chưa từng xa ngái.
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
Ơ..
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
" Thằng bé mở lòng với mình rồi sao.. "
Dành bốn năm thanh xuân để lặng lẽ hướng về một người, như chăm chút cho một đóa hoa chưa nở.
Và rồi, vào khoảnh khắc tưởng chừng chẳng còn hy vọng.
Một dấu hiệu dịu dàng khẽ chạm đến, nhẹ như gió thoảng, nhưng đủ để tim mềm lại sau bao lần lặng im.
Khi em còn đang lạc giữa những dòng suy nghĩ rối bời, thì bất chợt một giọng nói vang lên, kéo em về thực tại.
Kazutora Hanemiya.
Kazutora Hanemiya.
Chị định đứng đấy mãi à ?
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
A-chờ chị ! | chạy tới |
.
.
.
Đêm trở về.
Chị quay về nhà lúc kim đồng hồ sắp chạm qua nửa đêm. Gió đêm lùa qua cổ áo, mát lạnh nhưng không làm chị rùng mình. Bầu trời hôm nay lấp lánh, không phải vì sao trời nhiều, mà vì lòng chị vẫn còn vương ánh sáng từ buổi đi chơi với Kazutora.
Hai người đã đi qua những con phố nhỏ, ăn những món ăn ngẫu hứng, chơi trò vặt vãnh ở khu game. Và chị đã cười, cười rất nhiều, đến mức tưởng chừng mình đã quên hết mọi ưu tư.
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
" Hôm nay tuyệt thật. " | cười nhẹ |
Nhưng khoảnh khắc cánh cửa phòng khép lại phía sau lưng, mọi thứ im ắng như bị hút sạch bởi bóng tối. Căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng quạt chạy đều đều và một khoảng trống lặng thinh của một nhịp thở.
< lạch cạch >
Chị tháo khuyên tai, đặt điện thoại lên bàn rồi ngồi xuống giường.
Cứ sau mỗi niềm vui, chị lại thấy trống. Cứ sau mỗi lần cười thật to, nước mắt lại chực trào. Không ai nói với chị rằng, trưởng thành là khi những niềm vui cũng phải mang theo cả nỗi buồn.
Chị nằm xuống, kéo chăn ngang ngực và nhìn trân trân lên trần nhà. Trong đầu, tiếng mẹ gọi từ những ngày xưa lại vang lên, dịu dàng và thân quen như chiếc gối ôm thuở nhỏ.
Chị mím môi, khẽ cười. Dù mẹ không còn ở đây, nhưng trong từng nhịp thở, mẹ vẫn luôn là điểm tựa lặng thầm, là nơi mà trái tim chị hướng về…sau mỗi cuộc vui.
Fujiko Satoru.
Fujiko Satoru.
" Không sao, mình ổn. "
__________

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play