[ Tường Lâm • Xianglin ] Dưới Bóng Đêm Vô Tận
Chap 2 : Những Tiếng Nói Trong Bóng Tối
Sương vẫn bao phủ dày đặc thị trấn Dạ Hồ vào buổi sáng. Căn nhà gỗ nhỏ của Hạ Tuấn Lâm dường như lạnh hơn bình thường, dù ánh nắng đã cố len lỏi qua tán cây rừng xung quanh.
Hạ Tuấn Lâm ngồi trước bàn làm việc, đôi tay run rẩy cầm lấy bức vẽ của Nghiêm Hạo Tường mà cậu đã nhặt lại đêm qua.
Ngọn lửa trong bức tranh như sống động, ánh mắt của bóng người trong tranh gợi nhắc đến đôi mắt cậu bé trong cơn ác mộng đêm đầu tiên.
Hạ Tuấn Lâm
Tại sao…? Sao lại giống đến vậy?
Cậu nhớ rõ những giấc mơ ám ảnh mình gần đây. Những ký ức mơ hồ từ thời thơ ấu ùa về, như những cơn sóng nhỏ nhưng không ngừng va đập vào bờ tâm trí cậu.
Cậu đã từng sống trong một ngôi nhà gỗ giống thế này… hay chỉ là trí tưởng tượng?
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kéo Hạ Tuấn Lâm ra khỏi dòng suy nghĩ. Cậu đứng dậy, mở cửa, và trước mặt cậu là Dương Tuyết – cô chủ tiệm sách mà cậu đã gặp vài ngày trước khi mua vài quyển sách nghiên cứu.
Dương Tuyết
Chào Hạ. Tôi chỉ ghé qua để xem cậu đã ổn định chưa. Ở đây thường không có người ngoài tới sống.
Hạ Tuấn Lâm
Cảm ơn. Tôi ổn, chỉ hơi khó thích nghi với sương mù thôi
Hạ Tuấn Lâm miễn cưỡng nở nụ cười rồi trả lời Dương Tuyết
Dương Tuyết ngó vào bên trong, ánh mắt vô tình dừng lại trên bức tranh của Nghiêm Hạo Tường.
Dương Tuyết
Bức tranh đó...cậu lấy ở đâu vậy?
Hạ Tuấn Lâm ngần ngại vài giây trước khi trả lời.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi gặp một người tối qua ở gần hồ. Anh ta vẽ nó.
Sắc mặt Dương Tuyết thay đổi ngay lập tức.
Dương Tuyết
Nghiêm Hạo Tường?
Hạ Tuấn Lâm
Cô biết anh ta sao?
Dương Tuyết không trả lời ngay, thay vào đó cô bước hẳn vào nhà, nhìn chăm chú bức tranh như thể nó là một thứ gì đó nguy hiểm.
Dương Tuyết
Nếu anh đã gặp anh ta, tốt nhất đừng lại gần nữa. Nghiêm Hạo Tường...không phải người dễ hiểu.
Hạ Tuấn Lâm cảm nhận được sự lo lắng trong giọng nói của Dương Tuyết.
Hạ Tuấn Lâm
Tại sao cô nói vậy? Anh ta có vấn đề gì sao?
Dương Tuyết
Nhưng anh ta đã sống một mình ở đây nhiều năm, không ai biết rõ quá khứ của anh ta.
Dương Tuyết
Người dân ở đây đều nói Nghiêm Hạo Tường gắn liền với hồ nước...và những điều chẳng ai muốn nhắc tới."
Lời của Dương Tuyết chỉ khiến Hạ Tuấn Lâm thêm tò mò.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi cảm giác anh ta biết gì đó về tôi. Hoặc có lẽ, tôi từng gặp anh ta trước đây.
Dương Tuyết nhíu mày, nhưng trước khi cô kịp hỏi thêm, tiếng bước chân bên ngoài vang lên.
Họ cùng nhìn ra cửa sổ, và bóng dáng Nghiêm Hạo Tường xuất hiện mờ ảo trong màn sương, đứng im lặng ngay dưới bậc thềm.
Hạ Tuấn Lâm mở cửa, nhưng Nghiêm Hạo Tường không bước vào.
Anh chỉ đứng đó, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên qua tâm hồn người đối diện.
Nghiêm Hạo Tường
Cậu muốn biết quá khứ, đúng không?
Hạ Tuấn Lâm
Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu.
Nghiêm Hạo Tường nhếch mép cười nhạt, giọng nói trầm thấp của anh vang lên trong sương mù.
Nghiêm Hạo Tường
Đừng giả vờ nữa, Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường
Cậu cũng cảm nhận được rồi. Nơi này không phải ngẫu nhiên dẫn cậu tới.
Hạ Tuấn cảm thấy máu trong người mình lạnh đi.
Hạ Tuấn Lâm
Anh đang ám chỉ gì? Tôi chưa từng đến đây trước đây.
Nghiêm Hạo Tường cười lớn, nhưng tiếng cười ấy lại không hề có chút vui vẻ.
Nghiêm Hạo Tường
Nếu cậu tin vậy thì cứ tiếp tục.
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng hãy nhớ, quá khứ luôn tìm cách trở lại, dù cậu có trốn chạy bao xa.
Dương Tuyết đứng phía sau Hạ Tuấn Lâm, cảm nhận rõ bầu không khí căng thẳng. Cô kéo tay cậu, thì thầm:
Dương Tuyết
Đừng dây dưa với anh ta nữa. Đi thôi
Nghiêm Hạo Tường không cản. Anh chỉ đứng đó, nhìn họ rời đi, nhưng ánh mắt của anh như vẫn bám lấy Hạ Tuấn Lâm, kéo cậu về phía hồ nước.
Tối hôm đó, Hạ Tuấn Lâm quyết định quay lại tiệm sách của Dương Tuyết.
Cậu muốn tìm hiểu thêm về Nghiêm Hạo Tường, cũng như những điều Dương Tuyết biết về anh ta.
Trong khi Dương Tuyết tìm một cuốn sách cũ có nhắc đến hồ nước và những câu chuyện kỳ bí của thị trấn, Hạ Tuấn Lâm bắt gặp một bức ảnh cũ trong một cuốn sổ tay trên giá.
Bức ảnh chụp một ngôi nhà gỗ – giống hệt ngôi nhà trong giấc mơ của cậu và bức tranh của Nghiêm Hạo Tường.
Đứng trước ngôi nhà là hai cậu bé: một cậu có nụ cười rạng rỡ, cậu còn lại đứng im, đôi mắt u buồn.
Hạ Tuấn Lâm cảm thấy ngực mình như thắt lại khi nhìn vào bức ảnh. Cậu chỉ tay vào nó, hỏi Dương Tuyết :
Hạ Tuấn Lâm
Bức ảnh này… là ai?
Dương Tuyết nhìn anh, ánh mắt đầy sự phức tạp.
Dương Tuyết
Đó là Nghiêm Hạo Tường... và một người em trai.
Dương Tuyết
Nhưng cậu bé kia đã chết từ lâu
Hạ Tuấn Lâm sững sờ, những hình ảnh rời rạc trong tâm trí cậu bắt đầu gắn kết lại, nhưng vẫn còn mơ hồ.
Hạ Tuấn Lâm
Tại sao… tôi lại cảm thấy mình đã ở đây rồi?
San tới gòi nè
lải la lải laaa
San tới gòi nè
Các ái phi mau tới ủng hộ trẫm🌚
San tới gòi nè
Trẫm nhớ các nàng quá🌚
Comments
Thanh Ngân
Tôi vẫn theo dõi từ lúc bả ra chap 2 và tôi suy nghĩ rằng chắc vài ngày nữa sẽ có chap mới, thì tôi để thôi tới đó đọc nhiều cho nó hấp dẫn và vâng rất bất ngờ là bả ko ra chap 3. San ơi San sao mà bà ki ra chap mới vậy alo, alo nghe rõ trl nhé San
2025-01-25
1
Xinhiu💤
Thần cũng nhớ hoàng thượng quá nè:) Hoàng thượng nhanh ra chap cho thần đọc nhaaa🤩
2025-01-11
1
Xinhiu💤
Ủa Hạ Tường là sao chị=)?
2025-01-11
1