《Kiệt Hằng/Văn Hàm》Giăng Lưới Đào Hoa

《Kiệt Hằng/Văn Hàm》Giăng Lưới Đào Hoa

Chương 1: Khởi đầu của một cuộc gặp gỡ

Một buổi tiệc xa hoa tại khách sạn lớn, ánh đèn vàng nhạt bao phủ khắp hội trường, tiếng nhạc du dương hòa cùng tiếng trò chuyện nhộn nhịp.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//tay cầm ly rượu vang, lười biếng tựa vào bàn tiệc//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//ánh mắt tinh quái nhìn quanh//Cái tiệc gì mà chán ngắt thế này… Hàm Hàm, cậu kéo tôi tới đây làm gì?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
//cười tít mắt, quàng tay qua vai Trần Dịch Hằng//Cậu nghĩ tôi rảnh đến mức tự đi một mình chắc?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Đương nhiên phải kéo cậu đi chung rồi! Nhìn xem, toàn người quyền lực cả đấy, biết đâu kiếm được một hợp đồng béo bở thì sao.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//liếc xéo//Tôi là dân thiết kế nội thất, có phải dân kinh doanh đâu mà đi săn hợp đồng?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Mà nói thật nhé, tiệc tùng kiểu này chỉ hợp với loại người nghiêm túc như cậu thôi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
//nháy mắt//Đừng có giả bộ chán chường, tôi biết thừa cậu thích mấy chỗ đông người như thế này mà.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Ai mà biết được, có khi tối nay lại có người tình nguyện đưa cậu về tận nhà đấy!
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//cười phá lên//Đúng là miệng lưỡi không xương…
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nhưng thôi, tôi cũng không từ chối cơ hội gặp thêm vài người thú vị.
Hàm bật cười rồi kéo Dịch Hằng đi về phía một nhóm người đang trò chuyện.
Trong khi đó, ở một góc khác của hội trường, một ánh mắt sắc bén đã hướng về phía hai người từ lâu.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//hạ thấp giọng, khẽ liếc Vương Lỗ Kiệt đang đứng cạnh//Này, ánh mắt của cậu hơi quá rồi đấy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thích người ta thì cứ nói thẳng ra, đứng đây nhìn mãi cũng chẳng giải quyết được gì đâu.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nhấp một ngụm rượu, điềm tĩnh trả lời//Ồn ào.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//nhún vai//Được rồi, coi như tôi chưa nói gì…
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nhưng đừng bảo là cậu không quan tâm, ánh mắt cậu dính chặt vào người ta từ lúc họ bước vào kia kìa.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//nhìn Trần Dịch Hằng, khóe môi khẽ nhếch//Thú vị.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//bật cười//Lâu lắm rồi mới thấy cậu để ý tới ai.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Được thôi, tôi sẽ ngồi xem trò vui này. Cứ thoải mái theo đuổi, nhưng đừng làm quá đến mức người ta sợ chạy mất dép là được.
Vương Lỗ Kiệt không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn theo từng cử chỉ của Trần Dịch Hằng.
Trong mắt anh, người thanh niên kia mang vẻ đẹp phóng khoáng, tự do, hoàn toàn khác biệt với những người anh từng gặp trước đây.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//cầm ly rượu đưa lên môi//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//khẽ nhấp một ngụm//Hàm Hàm, tôi nói thật, chỗ này toàn người quen của cậu, tôi chẳng quen ai cả.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Cậu định bỏ rơi tôi giữa bầy sói này sao?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
//cười trêu chọc//Thôi đi ông tướng, nhìn cái vẻ ngoài hào hoa của cậu kìa, không khéo còn có người muốn tiếp cận cậu trước ấy chứ!
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Cố gắng lên, nếu chán quá thì nhắn tôi, tôi quay lại cứu.
Nói rồi, Tả Kỳ Hàm rời đi, để mặc Trần Dịch Hằng đứng một mình giữa hội trường.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//khẽ thở dài, nhún vai//Thôi, cứ coi như đổi gió vậy. Dù sao mình cũng không ngại giao tiếp mà.
Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên phía sau.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//đi tới, giọng điềm đạm nhưng có chút lạnh lùng//Một mình à?
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//quay lại//
Trần Dịch Hằng thoáng bất ngờ khi thấy người đàn ông cao lớn trước mặt
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Ồ? Chào anh, anh là…?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//không trả lời thẳng, ánh mắt dừng lại trên gương mặt tinh nghịch của Trần Dịch Hằng//Chỉ là thấy cậu có vẻ lạc lõng nên đến chào hỏi.
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
Tôi là Vương Lỗ Kiệt.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//cười nhẹ, giơ ly rượu lên như một lời chào//Trần Dịch Hằng.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
Nhưng tôi không nghĩ mình trông giống người cần được giúp đỡ đâu nhỉ?
Vương Lỗ Kiệt
Vương Lỗ Kiệt
//khẽ nhếch môi, giọng bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự áp đảo//Tôi không nghĩ vậy. Chỉ là muốn đến gần cậu thôi.
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//hơi khựng lại//
Trần Dịch Hằng
Trần Dịch Hằng
//ánh mắt hiện lên vẻ hứng thú//À, vậy là anh muốn làm quen? Thẳng thắn đấy, tôi thích kiểu này.
Hai người trao đổi ánh mắt. Không khí xung quanh bỗng như đặc lại vì sự đối đầu ngấm ngầm giữa một người quá tự do và một người quá kiên định.
Phía xa, Dương Bác Văn quan sát tất cả, trên môi nở một nụ cười thích thú.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//lẩm bẩm//Cái cách mà Lỗ Kiệt nhìn cậu ta… Trận chiến này thú vị rồi đây.
Đột nhiên, Tả Kỳ Hàm xuất hiện bên cạnh Dương Bác Văn.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
//hất cằm về phía Trần Dịch Hằng và Vương Lỗ Kiệt//Này, cậu biết người đàn ông đó à?
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//nhún vai//Biết chứ, bạn tôi đấy.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Thế nào, người bạn thân của cậu sắp bị kéo vào rắc rối rồi.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
//cười phá lên//Rắc rối?
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Hằng Hằng mà sợ rắc rối chắc tôi sống thêm được trăm năm nữa.
Tả Kỳ Hàm
Tả Kỳ Hàm
Nhưng… bạn cậu nhìn có vẻ nguy hiểm đấy, tôi không thích ánh mắt đó.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
//đưa tay rót thêm rượu, cười nhạt//Nguy hiểm thì đúng rồi, nhưng cậu yên tâm đi.
Dương Bác Văn
Dương Bác Văn
Nếu bạn cậu không thích bị trói buộc thì bạn tôi lại rất giỏi buộc người khác vào mình. Cứ từ từ mà xem trò vui.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play