Minh Hôn Định Mệnh

Minh Hôn Định Mệnh

Chương 1: Minh hôn

Chương 1:

Bầu trời bên ngoài đã sớm che phủ bởi mây đen kịt, cây cối lặng yên như tờ, cành lá bất động. Thi thoảng gió lạnh thổi nhè nhẹ qua khiến người khác không khỏi lạnh người.

Bên trong phủ, trang hoàng một sắc màu đỏ rực. Rõ ràng giống hỷ sự nhưng tiếng khóc rưng rức không ngừng vang vọng bên tai. Căn phủ rộng lớn nhưng chỉ có một vài tia sáng le lói.

Giữa gian nhà rộng đặt một cái bàn thờ lớn, bên cạnh là thầy cúng đang chuẩn bị làm lễ.

Mọi người chỉ lặng lẽ nhìn thầy cúng làm lễ, bỗng bên ngoài một cơn gió lạnh thổi mạnh vào làm tắt hết đèn. Tấm vải đỏ trên trần rơi xuống phủ lên hai cỗ quan tài còn chưa đóng nắp.

Hoa Tư Dĩnh cắn môi, đưa mắt về phía mẫu thân đang khóc ngất, hai mắt bà đã sớm sưng húp.

"Dĩnh Nhi của ta, sao số con lại khổ như vậy? Con bé chỉ mới 15 tuổi thôi mà, sao ông trời có thể nỡ cướp đi sinh mạng bé nhỏ này chứ?"

Phụ thân ôm vai bà, môi đã mím chặt thành đường thẳng. Ánh mắt của ông cũng tràn ngập đau buồn.

Đại ca mất sớm trên chiến trường, nhị ca lại cờ bạc rượu chè suốt ngày, tam ca bệnh tật truyền miên. Có lẽ, bản thân ta là niềm an ủi cuối cùng của họ, nhưng...

Ta chết rồi.

Nhìn gương mặt nữ nhân trong quan tài được trang điểm sạch sẽ nhưng vẫn không che được sự nhếch nhác, nàng nhíu mày không vui.

Lúc này, Hoa Tư Dĩnh ngẩn đầu lên thì chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của một nam nhân lạ mặt. Trên người hắn ta cũng mặc hỷ phục giống nàng.

Có lẽ đây là phu quân mà phụ mẫu muốn nàng gả cho.

Mẫu thân của hắn cũng chẳng khác mẫu thân nàng là bao. Hai mắt đã sưng đỏ, giọng nói đã lạc tông đi.

"Hạo Nhi, chúng ta chỉ có một mình con. Bây giờ con mất đi rồi, ta phải làm sao đây?"

Minh Hạo mím môi, sắc mặt chàng vẫn lạnh tanh như cũ. Thấy vậy nàng liền muốn bắt chuyện: "Này."

Người kia liếc nàng một cái nhưng không lên tiếng. Thấy mình bị phớt lờ, Hoa Tư Dĩnh phồng má, trợn tròn mắt.

Này này, ta có ý bắt chuyện cùng ngươi mà ngươi còn phớt lờ ta sao? Nếu ngươi không phải phu quân của ta thì đừng có mơ được ta nhìn một cái.

Hừ, ngươi cứ ở đó mà cô đơn một mình đi. Cho ngươi cô độc chết đi, tức chết ta mà.

Người kia dường như có thể nghe được những suy nghĩ trong đầu nàng. Hắn ta quay đầu, khóe môi hơi nhếch lên: “Nàng cảm thấy chửi phu quân của mình là một việc thê tử mới cưới nên làm sao?”

Thấy vẻ ngoài uy nghiêm đáng sợ của người kia, Hoa Tư Dĩnh cắn môi, hai mắt long lanh nước: “Ngươi bắt nạt ta.”

Mẫu thân, người nhìn xem. Ta còn chưa vào cửa mà hắn đã muốn ra uy với ta. Sau này ta phải làm sao đây?

Nhìn cô nương trước mắt, Minh Hạo không khỏi nhíu mày. Chàng đã làm cái gì đâu? Không phải cô nương nào trong kinh thành cũng như vậy chứ? Chàng hừ lạnh một tiếng, lại nói.

“Ta không có, đừng khóc.”

Minh Hạo bất lực thở dài, chân muốn bước về phía nàng nhưng người kia đã lùi lại sợ hãi. Hoa Tư Dĩnh chỉ tay vào hắn, cắn môi đỏ mọng của mình: “Ngươi… ngươi đừng có đến đây. Muốn bạo hành ta sao?”

“Ta không đáng tin như vậy sao? Phu nhân, nàng dù sao sau đêm nay người bên cạnh nàng chỉ còn có mình ta thôi.”

“Sao… có thể?”

Thấy vẻ mặt không tin của nàng, Minh Hạo nhướng mày không kiên nhẫn: “Nàng nhìn ra ngoài cửa xem, đã có người đến đón chúng ta rồi.”

“Không, ta không muốn đi đâu hết. Ta muốn ở bên cạnh mẫu thân.”

Hoa Tư Dĩnh cứng rắn siết chặt tay áo, hai mắt mở to nhìn đám người bên ngoài đầy cảnh giác: “Muốn đi thì ngươi tự mình mà đi.”

“Nàng đã chết rồi, ở lại bên người còn sống chẳng những không tốt cho nàng mà còn không tốt cho bọn họ. Phu nhân, người chết không thể ở lại trần gian đâu.”

Nước mắt lại tiếp tục lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của Hoa Tư Dĩnh, nàng ngồi xuống muốn chạm vào mẫu thân nhưng cánh tay không chạm trúng.

Nàng hụt hẫng ngồi bệch xuống đất, hai mắt trở nên thẫn thờ: “Thật sự phải đi sao? Ta…”

Minh Hạo không nói gì, kéo tay nàng đứng dậy. Sau đó, dẫn ra đi ra khỏi căn biệt phủ đó, tiếng khóc xa dần rồi trở nên im bặt không còn nghe thấy nữa.

Hoa Tư Dĩnh quay đầu nhìn về phụ mẫu lần cuối, hai người chỉ vừa bước qua tuổi tứ tuần nhưng đầu tóc đã bạc hơn một nửa. Trước kia mất con một lần, bây giờ lại thêm một lần nữa.

Nữ nhi có lỗi với hai người, phải để hai người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như nữ nhi. Nếu có kiếp sau, vẫn mong có thể làm con hai người một lần nữa.

Phụ mẫu của Minh Hạo cũng không khác gì, phụ mẫu đã lớn tuổi mới có một mụn con là chàng. Bây giờ chàng mất rồi, hai người một đêm đầu đã bạc trắng.

Biết rằng ai cũng có một cuộc đời, nhưng kiếp này bọn họ quá đau khổ.

Minh Hạo cắn chặt quai hàm, khẽ lên tiếng nhắc nhở người bên cạnh: “Phu nhân, chúng ta đi thôi.”

Hot

Comments

So Lucky I🌟

So Lucky I🌟

Tác giả lặn mấy tháng mới thấy comeback nha. Chúc mừng truyện mới nek/Rose//Rose//Rose//Rose//Rose/

2025-01-18

11

𝘾𝙤𝙯𝙮👾

𝘾𝙤𝙯𝙮👾

Ngưỡng mộ nhữg ng viết tiểu thuyết,vì mih hog biết vtvaf hay bí văn

2025-01-20

0

Hanaly Nguyễn

Hanaly Nguyễn

Hayy quá nàng ơi iiiii

2025-04-11

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Minh hôn
2 Chương 2: Ngoan, có ta ở đây
3 Chương 3: Viên phòng 1
4 Chương 4: Viên phòng 2
5 Chương 5: Dùng cho nam nhân à
6 Chương 6: Diêm Vương phủ
7 Chương 7: Nam nhân sinh con
8 Chương 8: Vương Hậu
9 Chương 9: Giếng thần
10 Chương 10: Ta là phu nhân của chàng
11 Chương 11: Tự do
12 Chương 12: Ra ngoài
13 Chương 13: Mạnh Bà
14 Chương 14: Bọn họ ăn hiếp ta
15 Chương 15: Công chúa
16 Chương 16: Chàng thành gấu trúc rồi
17 Chương 17: Ta thích nàng
18 Chương 18: Bức thư
19 Chương 19: Sinh con
20 Chương 20: Ta giúp chàng
21 Chương 21: Không bằng khó chịu trong lòng
22 Chương 22: Chàng bắt nạt ta
23 Chương 23: Rời đi
24 Chương 24: Thượng tướng quân
25 Chương 25: Mang thai
26 Chương 26: Cần báo Diêm Vương không?
27 Chương 27: Đại... đại ca
28 Chương 28: Hay là người đừng biến trở lại
29 Chương 29: Lão gia sẽ quay về sớm thôi
30 Chương 30: Ta sẽ dạy dỗ lại nó
31 Chương 31: Ta đưa nàng về nhà
32 Chương 32: Phu quân, chàng thật tốt
33 Chương 33: Lục gia
34 Chương 34
35 Chương 35
36 Chương 36
37 Chương 37
38 Chương 38
39 Chương 39
40 Chương 40: Đại Nương
41 Chương 41: Sự thật
42 Chương 42
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53: NGOẠI TRUYỆN
Chapter

Updated 53 Episodes

1
Chương 1: Minh hôn
2
Chương 2: Ngoan, có ta ở đây
3
Chương 3: Viên phòng 1
4
Chương 4: Viên phòng 2
5
Chương 5: Dùng cho nam nhân à
6
Chương 6: Diêm Vương phủ
7
Chương 7: Nam nhân sinh con
8
Chương 8: Vương Hậu
9
Chương 9: Giếng thần
10
Chương 10: Ta là phu nhân của chàng
11
Chương 11: Tự do
12
Chương 12: Ra ngoài
13
Chương 13: Mạnh Bà
14
Chương 14: Bọn họ ăn hiếp ta
15
Chương 15: Công chúa
16
Chương 16: Chàng thành gấu trúc rồi
17
Chương 17: Ta thích nàng
18
Chương 18: Bức thư
19
Chương 19: Sinh con
20
Chương 20: Ta giúp chàng
21
Chương 21: Không bằng khó chịu trong lòng
22
Chương 22: Chàng bắt nạt ta
23
Chương 23: Rời đi
24
Chương 24: Thượng tướng quân
25
Chương 25: Mang thai
26
Chương 26: Cần báo Diêm Vương không?
27
Chương 27: Đại... đại ca
28
Chương 28: Hay là người đừng biến trở lại
29
Chương 29: Lão gia sẽ quay về sớm thôi
30
Chương 30: Ta sẽ dạy dỗ lại nó
31
Chương 31: Ta đưa nàng về nhà
32
Chương 32: Phu quân, chàng thật tốt
33
Chương 33: Lục gia
34
Chương 34
35
Chương 35
36
Chương 36
37
Chương 37
38
Chương 38
39
Chương 39
40
Chương 40: Đại Nương
41
Chương 41: Sự thật
42
Chương 42
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53: NGOẠI TRUYỆN

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play