[NhãxThật] Em Trai Tôi Có Điều Ẩn Giấu
Chương 3: Bước Đầu Tiên
Cậu ngồi ở bàn ăn, uể oải gặm một miếng bánh mì. Anh đang đứng rửa bát sau bữa sáng, dáng vẻ lặng lẽ. Bà Xuân bước vào, nhìn hai đứa trẻ
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Bé ngoan của mẹ ơi, hôm nay trời nắng tươi, mẹ bay đi tìm nhụy, làm mật ong nuôi đời
Lê Trung Thật ( cậu )
Mẹ à, con lớn lắm rồi, mấy bài nhạc con nít đó không còn vui nữa đâu
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Mẹ thấy nó vui đó chứ. Bộ đồ mẹ cũng hợp làm ong nè, đúng không, Nhã?
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Dạ... không
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Được rồi. Mẹ quê rồi, Thật đi dọn phòng khách. Nhã, con phụ anh mang đồ ra phơi giùm mẹ đi
Cậu nhăn mặt, định phản đối, nhưng thấy ánh mắt nghiêm nghị của mẹ, cậu đành miễn cưỡng đứng dậy
Lê Trung Thật ( cậu )
( lẩm bẩm ) đem nó về thì bắt nó làm hết đi. Kêu mình làm gì? Đó giờ có kêu làm đâu
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Tiếng to tiếng nhỏ một câu nữa là thành khỉ đít đỏ nha con trai yêu
Lê Trung Thật ( cậu )
( giật mình ) A! Hôm nay trời nắng tươi, phơi đồ là tuyệt vời nhất, con đi liền đây
Cậu vội vàng bỏ chạy trước khi thảm cảnh ập đến
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Con với cái, chạy thì rõ nhanh, lanh chanh thì rõ nhiều, nuông chiều cũng không ai nhiều bằng nó. Vậy mà nhờ tí việc lại vậy đó
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Con rửa bát xong rồi. Giờ con ra phụ anh nha... c-
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Gọi mẹ
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Ừm, ngoan lắm, nếu con không làm được thì không cần cố đâu
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Vâng
Cậu và anh đứng trong sân nhỏ, dưới cái nắng nhẹ buổi sáng. Cậu ném một giỏ quần áo về phía anh, tay chống nạnh
Lê Trung Thật ( cậu )
Nô tì kia, mày làm hết đi. Tao mệt rồi
Phạm Thanh Nhã ( anh )
( vội vàng gật đầu, không chút phản kháng ) Vâng
Anh lặng lẽ cúi người nhặt từng món đồ trong giỏ, treo lên dây. Cậu đứng nhìn một lúc, nhếch môi
Lê Trung Thật ( cậu )
( giọng mỉa mai ) Còn tưởng mẹ đem mày về làm con, ra cũng chỉ để về làm người ăn kẻ ở trong nhà. Trông cũng hợp đấy chứ, phải không ?
Anh hơi khựng lại, nhưng không nói gì, tiếp tục phơi đồ. Đôi tay nhỏ nhắn thoăn thoắt làm việc, gió nhẹ thổi bay vạt áo rộng của cậu. Cậu có chút bối rối khi ánh nắng hắt lên khuôn mặt gầy gò, trầm lặng của anh, nhưng cậu nhanh chóng quay đi để che giấu cảm giác kỳ lạ ấy
Lê Trung Thật ( cậu )
Khùng quá
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Dạ?
Lê Trung Thật ( cậu )
Không có gì. Tiếp tục làm việc của mày đi
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Vâng
Khi anh phơi gần xong, cậu lười biếng ngồi xuống bậc thềm, cầm điện thoại chơi game. Bất ngờ, một cơn gió mạnh thổi qua, làm một chiếc áo sơ mi bị cuốn bay lên cây
Lê Trung Thật ( cậu )
( Nhìn chiếc áo, giọng mỉa mai ) Ô kìa hay chưa. Sao cái áo lại nằm trên cây ta. Mẹ mà thấy chắc có đứa nhừ xương
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Anh... giúp em với... được không?
Lê Trung Thật ( cậu )
Mơ hả cưng? Mày là cái gì mà tao phải giúp mày? Tự lấy đi
Phạm Thanh Nhã ( anh )
( Nhìn chiếc áo, gật đầu nhẹ ) Em hiểu rồi, để em lấy
Lê Trung Thật ( cậu )
( chống nạnh, nhếch mép ) Lấy hả? Bộ mày tưởng mày biết bay hay gì? Hay mày tưởng mày là người Dơi có súng móc?
Anh im lặng, bước đến gần thân cây rồi trèo lên một cách nhanh chóng. Cậu thoáng bất ngờ khi thấy anh gần như không cần bám chắc vào cành mà đã leo tới nơi, động tác nhẹ nhàng, dứt khoát
Lê Trung Thật ( cậu )
( lẩm bẩm ) Gì vậy? Mấy nay chơi game nhiều quá mắt mình có vấn đề hả?
Anh nhảy xuống, dường như không nghe tiếng đáp, đưa chiếc áo cho cậu
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Của anh đây
Lê Trung Thật ( cậu )
Mày... làm cách nào mà... ?
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Dạ?
Lê Trung Thật ( cậu )
Sao mày trèo lên đó nhanh vậy được?
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Dạ, em leo bình thường thôi mà anh
Lê Trung Thật ( cậu )
Rồi cái kiểu đáp đất nhẹ như không đó là sao nữa?
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Chắc tại anh đang đeo tai nghe đó
Anh đưa tay tháo một bên tai nghe của cậu
Lê Trung Thật ( cậu )
( giật mình, lùi người ) Đừng có chạm lung tung. Xong rồi thì vô trước đi
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Dạ ( đi vào nhà )
Lê Trung Thật ( cậu )
( Lẩm bẩm ) Do tai nghe hả? Mình nhớ là có bật tiếng đâu ta
Suy nghĩ hoài không ra, cậu từ bỏ, theo anh vào trong nhà
Bữa trưa, bà Xuân nấu một nồi canh gà thơm lừng. Anh bưng tô canh ra bàn, đôi tay nhỏ run run vì sức nóng. Cậu ngồi nhai cơm, liếc nhìn cậu em nuôi. Bỗng nhiên, Anh vấp phải chân bàn, làm một ít canh đổ lên tay mình
Phạm Thanh Nhã ( anh )
(khẽ kêu lên, nhanh chóng đặt tô canh xuống bàn) Xin lỗi...
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
(chạy vội đến) Trời ơi,bỏng hết rồi! Tay con đỏ một mảng luôn này!
Phạm Thanh Nhã ( anh )
(cuối đầu, giọng lí nhí) con... không sao
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Thật, con đi lấy thuốc mỡ cho mẹ!
Lê Trung Thật ( cậu )
" bỏng mà không kêu không la. Giả bộ mạnh mẽ cho ai xem vậy? "
Nghĩ thì là vậy. Nhưng cậu vẫn đi lấy thuốc để bà Xuân bôi cho anh
Chỉ một lát sau, khi bà Xuân bôi thuốc, vết đỏ trên tay anh mờ dần một cách bất thường. cậu đứng từ xa, lặng lẽ quan sát
Lê Trung Thật ( cậu )
( nói nhỏ ) Mới bôi thuốc mà hết. Bộ là quỷ đội lốt người hả? Cứ như nó thì bác sĩ trên đời này thất nghiệp hết
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Mẹ nghe nha. Không nói được câu nào tử tế với em sao con, Thật? Em con nó may mắn phỏng chỉ nhẹ thôi
Lê Trung Thật ( cậu )
(lườm nhẹ) Chắc là vậy rồi
Khi cậu đang nằm trên giường, nhớ về những chuyện trong ngày. Tâm trạng cậu có chút không thoải mái. Nhưng một tiếng động nhỏ phát ra từ phòng anh khiến cậu chú ý. Cậu tò mò hé cửa nhìn qua
Lê Trung Thật ( cậu )
(nhíu mày, lẩm bấm) Giờ này rồi còn làm cái gì vậy?
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, soi rõ anh đang ngồi ở mép giường, tay xoa vết bỏng đã hoàn toàn lành lặn. Cậu nhận ra da tay anh không còn chút dấu vết nào của vết bỏng khi sáng
Lê Trung Thật ( cậu )
" làm sao mà... nó làm sao mà lành nhanh như vậy? "
Lúc này, Anh ngẩng đầu lên. Trong tích tắc, ánh mắt anh thoáng hiện màu đỏ rực. Cậu giật mình, lùi lại, suýt va vào cửa
Lê Trung Thật ( cậu )
(Rùng mình, tự trấn an) Nam mô, chắc chắn là nhìn nhầm thôi... chắc chắn là vậy, do mình chơi game quá 180 phút một ngày đây mà
Lê Trung Thật ( cậu )
Ủa! Mà mắc gì tại mình?
Lê Trung Thật ( cậu )
Tại nó bị đau mắt đỏ. Đúng rồi!
Lê Trung Thật ( cậu )
Ha, đi ngủ
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Đêm qua ngủ ngon không con, Nhã?
Phạm Thanh Nhã ( anh )
(cúi đầu, nhỏ nhẹ) Dạ, con ngủ ngon lắm
Lê Trung Thật ( cậu )
(nhíu mày) Hơ, ngủ ngon? Hôm qua mày thức tới nữa đêm, ngon chỗ nào?
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Sao con biết?
Cậu hất mặt về phía anh, giọng mỉa mai
Lê Trung Thật ( cậu )
Tối qua trên phòng nó con nghe tiếng ồn
Lê Trung Thật ( cậu )
Mày tính làm gì trên đó vậy? Tập thể dục giữa khuya hả? Tính làm siêu nhân hay gì?
Anh thoáng bối rối, cúi đầu không trả lời. Bà Xuân nhìn cậu , cau mày
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Được rồi, con cũng thức khuya chơi game thôi. Bớt làm khó em con đi, nó còn nhỏ
Lê Trung Thật ( cậu )
(xua tay, đứng dậy bỏ đi) Thôi, con ăn hết vô rồi. Mẹ cứ ngồi đây ăn với con trai cưng của mẹ đi. Chiều lắm vào để làm gì không biết nữa
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Nói chuyện với mẹ vậy đó hả? Thật!
Phạm Thanh Nhã ( anh )
Anh ấy... đi rồi
Lê Thị Xuân ( mẹ cậu )
Nó có bao giờ chịu ở lại nghe người khác nói đâu. Con đừng để tâm lời nó nói làm gì, cứ bình thường đi con
Anh khẽ thở dài, ánh mắt thoáng chút buồn. Anh nắm chặt tay mình dưới bàn, không nói gì
Comments
lingđz
đợi đén mụt ngày t.that pk khóc dưới y.nha hahahaah ( cười ôm nek )
2025-01-21
0
𝐧ơ𝐱𝐢𝐡𝐣𝐮𝐮~🍣
má i chang t sai vặt thg bên cạnh
2025-02-15
0
𝐧ơ𝐱𝐢𝐡𝐣𝐮𝐮~🍣
tại ảnh là siêu nhân đỏ á🥰
2025-02-15
0