"Ngược Gió Mà Đi" /H±_Lâm Tường_All Cực_Kỳ Văn/Văn Hàm_Thụy Nguyên/Hằng Nguyên_All Nhiên_[All F4]
#3: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (3)
#3: ⧼Lâm Tường⧽ Ánh sáng của Hạ Tuấn Lâm (3)
Plot: Một Lão Đại máu lạnh, bỗng đột nhiên có tình người, tha sống cho một cậu bé, duyên trời hai người lại gặp nhau trong quán bar, Hạ Tuấn Lâm đem Nghiêm Hạo Tường ra khỏi nơi ấy. Từ đó, Nghiêm Hạo Tường cứ bám theo Hạ Tuấn Lâm. Hạ Tuấn Lâm thấy rằng Nghiêm Hạo Tường chính là ánh sáng của đời mình....
Hạ Tuấn Lâm không nhớ rõ từ lúc nào hắn đã bắt đầu chú ý đến từng hành động nhỏ nhặt của Nghiêm Hạo Tường. Cậu nhóc luôn lẽo đẽo theo sau hắn, líu lo những câu chuyện không đầu không cuối, mang đến cho căn nhà trống trải của hắn một sự sống động kỳ lạ. Dù ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng, một góc nhỏ đã dành riêng cho cậu từ khi nào không hay.
Hôm đó, một buổi tiệc mời Hạ Tuấn Lâm đến dự, khách khứa ra vào náo nhiệt. Hạ Tuấn Lâm đứng một góc, ly rượu trên tay, ánh mắt quan sát mọi thứ một cách lạnh lùng. Đột nhiên, hắn nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang loay hoay ở quầy rượu.
Cậu nhóc vốn không uống được rượu, nhưng chẳng biết vì tò mò hay bướng bỉnh mà cậu lại cầm lên một ly cocktail, đưa lên môi nhấp thử. Hắn nhíu mày, bước nhanh tới, nhưng chưa kịp ngăn thì cậu đã uống cạn ly.
Hạ Tuấn Lâm
Nghiêm Hạo Tường!
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đang làm cái gì vậy?
Nghiêm Hạo Tường
Ơ… anh Lâm..?
Cậu ngẩng đầu, đôi má đã bắt đầu ửng hồng.
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ uống thử thôi… cái này ngọt lắm á!
Hạ Tuấn Lâm
Ngọt cái gì, đó là rượu!
Hắn kéo cậu ra khỏi quầy, ánh mắt lạnh lẽo.
Hạ Tuấn Lâm
Ai cho phép cậu uống hả?
Nghiêm Hạo Tường
Em đâu biết…
Cậu lí nhí, giọng nói có chút lúng túng.
Nghiêm Hạo Tường
Với lại, uống một chút cũng đâu sao…
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ uống rượu là trò đùa à?
Hắn cau mày, kéo cậu về phía cửa ra vào.
Hạ Tuấn Lâm
Đi theo tôi, cậu không được phép ở lại đây nữa.
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em còn chưa no mà…
@tacgia: uống rượu mà no hả anhhh:)?
Cậu lẩm bẩm, giọng bắt đầu lè nhè. Hắn liếc nhìn cậu, trong lòng thoáng bất an. Cậu say thật rồi. Nhanh chóng kéo cậu lên xe về căn nhà chính của hắn
Một lúc sau, Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, định đứng dậy ra khỏi xe, nhưng Nghiêm Hạo Tường đã nhanh tay giữ lấy tay áo hắn.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là phiền phức.
Cậu ngẩng đầu, đôi mắt ngây thơ nhìn hắn như một chú cún nhỏ, nói:
Nghiêm Hạo Tường
Đừng đi… Anh ngồi đây với em một chút được không?
Hạ Tuấn Lâm thở dài, ngồi xuống.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là rắc rối.
Nghiêm Hạo Tường
Anh lúc nào cũng lạnh lùng với em. /lẩm bẩm/
Nghiêm Hạo Tường lẩm bẩm, gương mặt thoáng buồn.
Nghiêm Hạo Tường
Anh có biết em thích anh thế nào không?
Nghiêm Hạo Tường
Em thích anh… từ cái ngày anh cứu em ra khỏi quán bar đó.
Hạ Tuấn Lâm khựng lại, ánh mắt thoáng dao động.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu say rồi. Về phòng ngủ đi.
Nghiêm Hạo Tường
Không! /lắc đầu/
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, đôi tay nắm chặt lấy tay hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Em không say! Em rất tỉnh.
Nghiêm Hạo Tường
Em nói thật mà… Anh có biết không, em đã nghĩ… nếu không gặp anh, em chắc chẳng sống nổi đến hôm nay..
Hắn hỏi, giọng lạnh lùng nhưng ánh mắt đã không còn sự cứng rắn thường ngày.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nói mấy lời này để làm gì?
Cậu gần như hét lên, nước mắt bất giác lăn dài.
Nghiêm Hạo Tường
Vì em muốn anh biết!
Nghiêm Hạo Tường
Anh lúc nào cũng lạnh nhạt, lúc nào cũng xa cách.
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em biết… anh quan tâm đến em. Em thấy anh để ý em, lo lắng cho em.
Nghiêm Hạo Tường
Đừng giả vờ nữa, Hạ Tuấn Lâm!
Hạ Tuấn Lâm im lặng, đôi tay siết chặt. Nghiêm Hạo Tường nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Em thích anh… Em rất, rất thích anh!
Nghiêm Hạo Tường
Nhưng em sợ… sợ rằng một ngày nào đó anh sẽ đẩy em ra.
Nghiêm Hạo Tường
Sợ rằng anh sẽ bỏ rơi em, như tất cả những người khác.
Hắn cười nhạt, ánh mắt sắc lạnh.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ tôi sẽ bỏ rơi cậu?
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đánh giá tôi thấp thế à?
Cậu lắc đầu, giọng run rẩy.
Nghiêm Hạo Tường
Không phải!
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ… em chỉ sợ mất anh.
Nghiêm Hạo Tường
Em không cần gì cả, chỉ cần anh ở bên em thôi.
Hạ Tuấn Lâm nhìn cậu, ánh mắt hắn dịu lại. Hắn không trả lời ngay, chỉ nhẹ nhàng bế cậu ra khỏi xe, hai chân cậu choàng qua eo hắn, hay tay ôm chặt cứng cổ hắn, Hạ Tuấn Lâm khẽ thở dài.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là ngốc.
Nghiêm Hạo Tường
Em ngốc thật mà.
Cậu cười nhẹ, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi.
Nghiêm Hạo Tường
Ngốc đến mức cứ bám lấy anh, dù biết anh không thích. /rơi nước mắt/
Hắn đưa tay, chậm rãi lau đi giọt nước mắt trên má cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu không cần phải làm những điều này.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi sẽ không bỏ rơi cậu.
Lời nói ấy khiến Nghiêm Hạo Tường sững sờ, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Anh… anh nói thật sao?
Hạ Tuấn Lâm
Cậu nghĩ tôi đùa?
Hắn nhướn mày, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy chân thật.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm…
Cậu bật khóc, bất ngờ lao vào ôm lấy hắn, gương mặt dụi vào ngực hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Em biết mà… Em biết anh không vô tâm như anh tỏ ra!
Hạ Tuấn Lâm cứng người lại trong giây lát, nhưng rồi hắn khẽ thở dài, đôi tay chậm rãi đặt lên lưng cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là phiền phức. Nhưng tôi quen rồi.
Cậu ngước lên, đôi mắt ngập tràn hy vọng.
Nghiêm Hạo Tường
Vậy… anh có thích em không?
Hắn im lặng vài giây, ánh mắt phức tạp nhìn cậu. Rồi hắn khẽ cười, nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng ấy khiến Nghiêm Hạo Tường ngơ vài giây đến khi Hạ Tuấn Lâm nói cậu mới bừng tỉnh.
Hạ Tuấn Lâm
Thích hay không, cậu tự cảm nhận đi.
Nghiêm Hạo Tường
Anh không nói, em sẽ hỏi mãi đấy!
Cậu nhõng nhẽo, hai tay vẫn ôm chặt lấy cổ hắn nhìn trong rất là câu nhân.
Hắn xoa đầu cậu, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết.
Hạ Tuấn Lâm
Tôi thích cậu, được chưa? Đừng làm ồn nữa.
Nghiêm Hạo Tường bật cười, niềm vui như ánh sáng lan tỏa trong đôi mắt cậu. Cậu dụi đầu vào ngực hắn, thì thầm:
Nghiêm Hạo Tường
Em biết mà… Em biết anh không lạnh lùng như anh tỏ ra.
Nghiêm Hạo Tường vẫn ôm chặt lấy Hạ Tuấn Lâm từ dưới bãi xe đến lúc trên phòng, đôi má đỏ ửng lên, không biết vì rượu hay vì cảm xúc bùng nổ trong lòng. Nhưng rồi, cậu chợt cảm thấy cơ thể mình nóng ran, như có ngọn lửa bùng cháy từ trong ra ngoài, khiến cậu không ngừng cựa quậy. Cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh đầy vẻ bối rối.
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm...
Nghiêm Hạo Tường
Em… em cảm thấy lạ quá.
Hạ Tuấn Lâm nhíu mày, đưa tay chạm vào trán cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Không… không phải.
Cậu lắc đầu, hơi thở gấp gáp hơn.
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ thấy nóng… rất nóng.
Nghiêm Hạo Tường
Cứ như… như trong người có gì đó không ổn.
Hắn lắc đầu, để cậu nằm trên giường định đi nấu nước giải rượu cho cậu. Nhưng khi vừa xoay người, Nghiêm Hạo Tường đã bất ngờ nắm lấy tay hắn, giữ chặt không buông. Cậu nài nỉ, giọng nói khẽ khàng nhưng lại đầy sự mãnh liệt.
Nghiêm Hạo Tường
Anh đừng đi!
Nghiêm Hạo Tường
Em không muốn xa anh… ngay lúc này.
Hạ Tuấn Lâm quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu biết mình đang nói gì không?
Nghiêm Hạo Tường
Em biết chứ!
Nghiêm Hạo Tường hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng lên trong ánh đèn mờ nhạt.
Nghiêm Hạo Tường
Em biết mình rất thích anh, biết mình chỉ muốn ở bên anh. Em muốn… muốn… /ấp úng/
Giọng hắn trầm xuống, đôi mắt tối sầm lại, như đang kiểm tra từng lời nói của cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Muốn anh thuộc về em…
Cậu nói, gương mặt đỏ bừng, giọng nói nhỏ dần.
Nghiêm Hạo Tường
Em không quan tâm anh nghĩ gì, em chỉ muốn ở bên anh, muốn mọi thứ thuộc về anh, đều là của em… /ngại đỏ mặt/
Hạ Tuấn Lâm khựng lại, bàn tay của hắn khóa chặt lấy cậu. Một khoảng lặng căng thẳng bao trùm không gian.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đang nói chuyện điên rồ gì thế?
Hắn gằn giọng, nhưng lại không rời tay cậu.
Nghiêm Hạo Tường
Không điên rồ!
Cậu lắc đầu, cơ thể vẫn nóng hừng hực như có ngọn lửa thiêu đốt.
Nghiêm Hạo Tường
Em rất tỉnh táo. Anh không thấy sao?
Nghiêm Hạo Tường
Từ đầu đến giờ, em chỉ thích anh, chỉ muốn anh.
Nghiêm Hạo Tường
Anh đừng giả vờ nữa… Em biết anh cũng có cảm giác với em!
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đang đùa với lửa đấy, Nghiêm Hạo Tường.
Hạ Tuấn Lâm nhướn mày, giọng nói đầy cảnh cáo. Cậu mỉm cười, đôi mắt long lanh như muốn khiêu khích.
Nghiêm Hạo Tường
Nếu lửa là anh, em tình nguyện bị đốt cháy.
Hắn bật cười, một nụ cười lạnh nhạt nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên một tia rung động.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu có biết hậu quả của việc này là gì không?
Nghiêm Hạo Tường
Em không sợ.
Cậu nắm chặt lấy tay hắn, ánh mắt kiên định như muốn chứng minh tất cả.
Nghiêm Hạo Tường
Dù hậu quả thế nào, em cũng chấp nhận. Chỉ cần là anh…
Lời nói của cậu khiến Hạ Tuấn Lâm không thể phản bác. Hắn nhìn cậu, ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực. Hắn thở dài, đôi tay rút khỏi tay cậu.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu đúng là cố chấp.
Hạ Tuấn Lâm
Nhưng tôi không phải là người mà cậu có thể dễ dàng sở hữu.
Nghiêm Hạo Tường
Em không muốn sở hữu anh!
Nghiêm Hạo Tường ngồi dậy bước đến gần, đôi tay nhẹ nhàng chạm vào ngực hắn.
Nghiêm Hạo Tường
Em chỉ muốn anh biết rằng… trái tim em chỉ có anh.
Nghiêm Hạo Tường
Nếu anh chấp nhận, em nguyện dâng tất cả cho anh, không giữ lại điều gì.
Hắn nhếch mép cười, giọng nói pha chút giễu cợt.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu biết mình đang nói gì không? Cậu chỉ là một đứa nhóc…
Nghiêm Hạo Tường
Em không phải nhóc!
Cậu bật lại, đôi mắt ánh lên sự trưởng thành bất ngờ.
Nghiêm Hạo Tường
Anh đừng nhìn em như một đứa trẻ nữa.
Nghiêm Hạo Tường
Em đã lớn, em hiểu mình muốn gì, và em muốn anh!!
Hắn im lặng, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cậu, như muốn nhìn thấu trái tim cậu.
Không để hắn kịp nói thêm, Nghiêm Hạo Tường bất ngờ nghiêng người, ghé sát vào hắn. Hơi thở nóng bỏng của cậu phả lên cổ hắn, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
Nghiêm Hạo Tường
Hạ Tuấn Lâm… Hãy để em chứng minh điều đó cho anh thấy~
Câu nói của cậu như một ngọn lửa cuối cùng đốt cháy sự tự chủ của Hạ Tuấn Lâm. Nhưng hắn không hành động ngay. Đôi mắt hắn vẫn sắc bén, nhưng lại ánh lên một tia cảm xúc mà trước đây chưa từng có.
Hạ Tuấn Lâm
Cậu thật sự muốn chứng minh?
Hắn thì thầm, giọng nói trầm ấm như muốn thử thách. Lời nói của cậu khẳng định, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào hắn, không chút nao núng.
Hắn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đầy sự nguy hiểm.
Hạ Tuấn Lâm
Được! Nhưng đừng hối hận!
Nghiêm Hạo Tường
Em sẽ không bao giờ hối hận.
Nghiêm Hạo Tường
Vì em yêu anh!
Nghe cậu xong, Hạ Tuấn Lâm như con hổ mà vồ lấy Nghiêm Hạo Tường, áp môi mình lên môi cậu mà m ú t l i ế m mạnh bạo, tay hắn bắt đầu luồn vào trong áo cậu mà xoa nắn hai đầu ti làm nó sưng đỏ lên khiến cậu nhạy cảm mà r ê n r ỉ vài tiếng nhỏ
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..a..~..um~
Hết hơi cậu đập nhẹ lưng hắn, hắn cũng hiểu ý mà nhả ra kéo theo đó là sợi chỉ bạc óng ánh
Nghiêm Hạo Tường
um..~ nóng..~...
Hạ Tuấn Lâm
Không ngờ, cậu nhóc ngày nào cũng bám theo tôi bây giờ lại câu nhân đến vậy~
Giọng hắn có phần dịu dàng nhưng pha lẫn giễu cợt
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~ /người nóng ran lên/
Nghiêm Hạo Tường
Hạ..Tuấn Lâm~ /hai tay ôm cổ hắn/
hắn tựa lưng vào đầu giường, cậu bò lên hai tay ôm lấy cổ hắn, ngồi vào lòng hắn, đôi mắt mơ màng nhưng mang theo sự ham muốn.
Nghiêm Hạo Tường
của..của anh..cũng..cũng..c ư ơ n g c ứ n g rồi kìa~ /tay chạm vào chỗ đó/
Qua hai lớp quần mà Nghiêm Hạo Tường có thể cảm nhận rõ rằng, cái đó của Hạ Tuấn Lâm nó c ư ơ n g c ứ n g và còn nóng nữa chứ, không để hắn kịp nói gì, tay cậu đã mở từng cúc áo của hắn, trông cậu bây giờ lẳng lơ vô cùng.
chưa kịp để cậu làm gì thì Hạ Tuấn Lâm hắn đã không chịu nổi, đẩy cậu nằm xuống giường, tay nhanh chóng lột sạch đồ của cậu từ trên xuống dưới. Bỗng hắn cứ nhìn vào gương mặt của cậu khiến cậu ngại ngùng, tai đỏ lên trông rất đáng yêu.
Nghiêm Hạo Tường
anh nhìn..nhìn gì chứ? /ngại đỏ mặt/
hắn không trả lời mà áp lên môi cậu một nụ hôn nhẹ nhàng, lần này hắn dịu dàng, m ú t l i ế m lấy môi cậu, tiếng chóp chép vang khiến căn phòng, ái muội vô cùngg~
miệng trên hoạt động rồi thì bắt buộc miệng dưới cũng phải hoạt động theo đúng không?~
tay hắn từ từ lần mò xuống phía dưới nâng cao mông cậu lên một chút, qua tầm mắt của hắn hiện lên 2 quả đào căng tròn.
Nghiêm Hạo Tường
đừng..đừng nhìn nữaa~
Hạ Tuấn Lâm
Không muốn chứng minh nữa sao?
Nghiêm Hạo Tường
k..không phải~..a~..đau..~
chưa kịp để cậu nói hết, hắn đã n h é t vào nơi ấy hai ngón tay, khấy đảo khiến cậu như trời đất lẫn lộn.
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..ức..~...a..~..ah~../r ê n r ỉ/
Hạ Tuấn Lâm
/m ú t t i cậu/
hết m ú t ti cậu, hắn lại hôn xuống môi cậu, khoang miệng bé nhỏ không hứng được mật ngọt mà chảy ra ngoài tạo ra những tiếng "chóp chép" khiến Nghiêm Hạo Tường ngại vô cùng, hết hơi liền lấy tay đánh nhẹ vào lưng hắn.
chưa kịp thở được mấy hơi, bên dưới được đút thêm một ngón nữa, trời đất một lần nữa lại đảo ngược, cậu không chịu nỗi mà phát ra những tiếng r ê n r ỉ ngọt ngào.
Nghiêm Hạo Tường
ah~..um..~..uh..~..a...~..ức..~
Hạ Tuấn Lâm
thì ra là chỗ này à? /ấn ấn vào chỗ đó/
Nghiêm Hạo Tường
um..~...a..~..đừng..~/nước mắt lăn dài/
Hạ Tuấn Lâm
đêm nay còn dài lắm~ /hôn sâu/
hắn trườn người xuống hôn lên cổ và ngực của cậu tạo ra những dấu vết đỏ tình ái nóng mắt. Bỗng hắn rút ba ngón tay ra, khiến cậu lên đỉnh thì cảm thấy thiếu thiếu.
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..sao..sao rút ra rồi?..~
Hạ Tuấn Lâm
Em chỉ muốn ngón tay của tôi thôi sao?
Nghiêm Hạo Tường
/lắc đầu/ không..~..không phải..~
thấy cậu lắc đầu hắn bỗng ngồi dậy, ngồi bên giường hướng ánh mắt về chỗ cậu, nói:
Hạ Tuấn Lâm
Tôi làm cho em s ư ớ n g rồi. Giờ tới em rồi đúng không nhỉ?
@tacgia: rượu đã ngấm vào người cậu khiến cậu mơ màng, vậy mà anh Hạ nhà ta còn thừa cơ hội như vậy. Thật là vô sỉ mà:)!
Nghiêm Hạo Tường
/mờ màng gật đầu/
gật đầu xong, cậu bò đến chỗ hắn đang ngồi, ngồi lên người hắn mở từng cúc áo còn lại của hắn, sau đó kéo khóa quần của hắn xuống.
Hạ Tuấn Lâm
"Con m ẹ nó!" /c ư ơ n g c ứ n g/
Vì động tác của cậu rề mò quá lâu khiến hắn chịu không nổi, như con sói mà đè cậu ra cho cậu nằm úp mặt vào gối, đưa dị vật từ từ tiến vào.
Nghiêm Hạo Tường
ức!..ah..~..
Nghiêm Hạo Tường
to..to..~a..~quá~
Hạ Tuấn Lâm
Em thả lỏng một chút đi, kẹp sắp đứt của tôi rồi này!
Nghiêm Hạo Tường
còn không phải..~um..~của anh..~ức..~to quá sao?
Hạ Tuấn Lâm
Nói lại! /toét vào mông cậu/
Hạ Tuấn Lâm chú ý đến ba vòng vừa trắng vừa tròn của cậu, lại để ý đến năm ngón tay in đỏ trên mông căng của cậu
Hạ Tuấn Lâm
"Đúng thật là..vừa căng, tròn mà lại còn rất mềm nữa chứ!" /bóp mông cậu/
Bỗng hắn để ý đến phần gối có rỉ máu liền lật người cậu lại.
Hạ Tuấn Lâm
/thúc nhẹ/ Ngoan một chút nào, cắn môi đến mức chảy máu rồi
Nghiêm Hạo Tường
a..~..đau..~
Hạ Tuấn Lâm
Thả lỏng đi nào, sẽ không đau nữa~ /dịu dàng/
Nghiêm Hạo Tường
/thả lỏng/
sau đó, cậu lại cảm thấy hối hận vô cùng, bởi từng cú t h ú c của Hạ Tuấn Lâm khiến cậu như c h ế t đi sống lại.
Nghiêm Hạo Tường
ức..~...a..~..um...~
Nghiêm Hạo Tường
nhẹ..~..nhẹ lại..~
hắn cứ thúc như vậy, suốt năm mươi phút trôi qua, cuối cùng 'cậu nhỏ' của hắn ta cũng chịu ra.
Dòng sữa nóng liền đưa vào trong cậu
Nghiêm Hạo Tường
ức!...~ /ngất/
Hạ Tuấn Lâm
/t h ú c mạnh/
Nghiêm Hạo Tường
ức!..~...a~..ha...~ /tỉnh/
Hạ Tuấn Lâm hôn lấy môi cậu, hai chiếc lưới quấn lấy nhau, mật ngọt không chứa hết mà chảy ra ngoài tạo ra một cảnh quyến rũ vô cùng.
Nghiêm Hạo Tường
ha..~..ha..~ /thở dốc/
Hắn đưa lên lên sờ đầu ti căng c ứ n g của cậu, cậu liền không chịu được mà phát ra tiếng ái muội
Hạ Tuấn Lâm
Mới làm có một lần mà đã sưng như thế này rồi sao? /ấn ấn đầu ti/
Nghiêm Hạo Tường
muốn..~..muốn..~..a..~/câu cổ hắn/
Hạ Tuấn Lâm
được, chiều em~ /t h ú c kịch liệt/
hắn ra vào nhiều đến nỗi khiến cậu lên đỉnh sau đó bắn ra mấy lần, miệng trên phát s ư ớ n g r ê n r ỉ làm khoái cảm trong người hắn càng hăng.
Hắn tự nhủ với lòng sẽ đ â m n á t cái lỗ này mới chịu nỗi, quả thật cậu rất ngoan và còn rất ngon nữaaa~
Nghiêm Hạo Tường
ưm..~..a~...um..~
Hạ Tuấn Lâm
/bắn vào trong/
Nghiêm Hạo Tường
ức..~..ha...~
Hắn bắn dòng sữa nóng vào trong cậu, bên dưới được đút ăn không hết mà liền trào ra, chảy ướt cả vùng nệm trắng.
Hắn ôm cậu ngồi lên d ư ơ n g v ậ t của hắn thuận lợi cho d ư ơ n g v ậ t vào sâu thêm vào bên trong. Lần này cậu cảm thấy cái kia của hắn dần to lên thêm nữa, lại còn bị đút thêm mấy dòng sữa nóng vào trong, liền thấy nó rất...rất trướng..bụng.
Bụng dưới được đút đến mức nó hơi nhô ra, to hơn bình thường. Lại còn theo cái kiểu tư thế này nữa..Thật sự..có hơi khổ sở cho cậu rồi.
Hạ Tuấn Lâm
Nhún đi bé ngoan~ /tay bóp mông cậu/
Nghiêm Hạo Tường
k..không..~ a..~..nổi..~ um..~
Hạ Tuấn Lâm
/tay nắm lấy eo cậu kéo xuống/
Nghiêm Hạo Tường
Ah!!~..ức~
Hạ Tuấn Lâm
Tự nhún đi bé cưng~ /hôn lên ngực cậu/
Nghiêm Hạo Tường
a..~..uh~...um~..ah..~
Thì cậu tự nhún nhưng cậu nhún xuống rất nhẹ, khiến hắn cảm thấy không đủ, thế là hắn lấy tay kéo eo cậu xuống, khiến dị vật vào sau thêm.
Nghiêm Hạo Tường
a...~...đau..~
Hạ Tuấn Lâm
Em làm vậy sao tôi ra được?
Hạ Tuấn Lâm
Không lẽ em muốn tôi t h ú c em hoài như vậy sao?
Nghiêm Hạo Tường
nh..~nhưng mà nó đau quá..~
Hạ Tuấn Lâm
Không sao~ Nhún mạnh lên nào~
sau một hồi tự thân vận động thì hắn cũng đã bắn vào trong, cậu tiếp nhận theo một tràn sữa nóng nữa liền ngất đi.
Cứ mỗi lần mà cậu ngất thì hắn sẽ liền t h ú c mạnh để cậu thức dậy. Và đây chính là cách gọi cậu dậy mỗi buổi sáng của hắn.
Comments
mon đây á nhon :]
:)
2025-04-07
0
Zynien
Hợp gu quá
2025-01-22
2
Sóc
ngày ra hai chapp đi bồ
2025-01-21
3