[Sakamoto Days] Ánh Mắt Giữa Nòng Súng
Chương 3: Ác Quỷ Đội Lốt Thiên Thần
Chương 3: Ác Quỷ Đội Lốt Thiên Thần
Kami híp mắt nhìn Gaku, thấy cậu im lặng không phản ứng gì thì bật cười, vươn tay vò rối mái tóc bạch kim của cậu.
Kaiyo Kami
“Thôi nào, đừng cau có thế chứ~ Chị chỉ đùa thôi mà.”
Gaku
Gaku hất tay cô ra, lườm một cái sắc lẻm. “Cô phiền chết đi được.”
Kaiyo Kami
Kami nhún vai, cười toe. “Chị biết~ Nhưng mà nhóc con à, nhóc ở đây với chị một tháng, đừng tỏ ra khó chịu thế chứ. Vui vẻ lên nào~”
Gaku
“Vui cái đầu cô.” Gaku xoay người nằm quay lưng lại.
Kaiyo Kami
Kami chống cằm quan sát cậu một lát rồi đứng dậy, vỗ tay một cái rõ to.— “Được rồi, chị đi nấu mì đây. Lát nữa có ăn thì gọi một tiếng, không thì nhịn nha~”
Gaku không đáp, chỉ kéo tấm chăn mỏng trùm qua đầu, che đi ánh mắt của mình.
Mười lăm phút sau, mùi mì ramen nóng hổi lan khắp tầng hầm. Gaku khẽ động đậy, khịt mũi. Cậu vẫn chưa đói lắm, nhưng mùi thơm quá mức khiến cậu không thể không chú ý.
Kaiyo Kami
Kami bê tô mì đến, đặt xuống bàn gỗ trước mặt cậu, cười rạng rỡ. “Xong rồi nè~”
Gaku ngồi dậy, nhìn tô mì đầy ắp với miếng chashu dày cộp, trứng lòng đào bóng bẩy, nước dùng đậm đà bốc khói. Trông ngon đến phát bực.
Gaku
Cậu liếc Kami đầy nghi hoặc. “Cô không bỏ độc đấy chứ?”
Kaiyo Kami
Kami bĩu môi. “Nếu chị muốn giết nhóc thì đã giết từ lâu rồi, cần gì phải phí công nấu mì chứ?”
Gaku
Gaku hừ nhẹ, cầm đũa lên. “Tôi mà thấy có gì lạ là cô chết chắc.
Kaiyo Kami
“Biết rồi~ Giờ ăn đi, đừng có gắt nữa.”
Gaku chậm rãi ăn, từng miếng mì dai ngon trượt qua lưỡi khiến cậu bất giác chậm lại để tận hưởng.
Kaiyo Kami
Kami chống cằm ngồi nhìn cậu ăn, đôi mắt ánh lên vẻ thích thú. “Nhóc con ăn đáng yêu ghê~”
Gaku
Gaku trợn mắt nhìn cô, nuốt vội miếng mì rồi cáu kỉnh. “Cô im đi.”
Kaiyo Kami
Kami bật cười, nhún vai. “Rồi rồi, ăn đi, chị không chọc nữa~”
Gaku tiếp tục ăn, nhưng thỉnh thoảng vẫn lén liếc Kami.
Cô ta thật sự không giống sát thủ chút nào. Quá ồn ào, quá vui vẻ, quá thân thiện. Nhưng có lẽ, chính điều đó khiến Gaku không thể hiểu nổi cô.
Cô ta chỉ đang diễn kịch? Hay thật sự là người như vậy?
Cậu không biết.
Nhưng cậu biết một điều—cô ta là người duy nhất trong cái tổ chức chết tiệt này cho cậu ăn ngon, cho cậu chơi game, và nói chuyện với cậu như một con người.
Điều đó… có hơi nguy hiểm
Gaku
Gaku ăn xong, đẩy cái tô về phía Ren rồi tựa lưng vào ghế, khoanh tay trước ngực.
“Mì cũng không tệ lắm.”
Kaiyo Kami
Kami cười tít mắt, bê tô mì trống không lên ngắm nghía. “Ơ hay, nhóc con, không tệ lắm mà ăn sạch sẽ thế này hả?”
Gaku
Gaku liếc cô, giọng nhạt nhẽo. “Tôi đâu có ngu mà bỏ đói bản thân.”
Gaku
quẹt miệng bằng mu bàn tay rồi đẩy tô sang một bên. “Được rồi, cô có thể cút ra ngoài chưa?”
Kaiyo Kami
Kami vẫn ngồi đó, cười cười. “Gì mà lạnh lùng thế~ Chị vừa cho nhóc ăn ngon đấy nha.”
Gaku
Gaku khoanh tay, dựa lưng vào tường, ánh mắt hờ hững. “Cô làm vậy là có mục đích gì?”
Kaiyo Kami
Kami nghiêng đầu. “Mục đích gì cơ?”
Gaku
“Đừng giả ngu.” Cậu nheo mắt, giọng lạnh đi. “Một sát thủ như cô không tự nhiên lại đối xử tốt với một thằng nhóc bị bắt làm con tin. Cô muốn gì?”
Kami nhìn Gaku một lúc, rồi đột nhiên bật cười.
Cô đứng dậy, bước tới gần cậu. Trước khi Gaku kịp phản ứng, BỐP!—một cái tát giáng thẳng vào mặt cậu, mạnh đến mức đầu cậu lệch hẳn sang một bên.
Gaku sững sờ. Cảm giác nóng rát lan khắp má, tai ù đi trong vài giây.
Kaiyo Kami
Kami cúi xuống, giọng vẫn nhẹ nhàng như lúc nãy, nhưng ánh mắt tối sầm lại. —“Nghe này, nhóc con. Đừng có nghĩ chị hiền.”
Gaku
Gaku chớp mắt, rồi bật cười khẩy. Cậu đưa tay quệt khóe môi, thấy có chút máu. —“À, cuối cùng cũng lộ bản chất rồi hả, bà chị?”
Kaiyo Kami
Kami ngồi xuống ngang tầm với Gaku, chống tay lên đầu gối, ánh mắt sắc lạnh.—“Chị thích nhóc, thật đấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là nhóc có quyền hỗn láo.”
Gaku
Gaku liếm môi “Vậy rốt cuộc cô muốn gì?”
Kaiyo Kami
Kami mỉm cười, một nụ cười không còn vẻ vô tư như lúc trước—. “Chị chỉ muốn nhóc ngoan ngoãn thôi. Ở yên đây, ăn ngủ đầy đủ, đừng có bày trò trốn thoát. Nếu nhóc nghe lời, chị sẽ đối xử tốt với nhóc.”
Gaku
Gaku nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô. “Còn nếu tôi không nghe lời?”
Kaiyo Kami
Kami giơ tay lên, khẽ vỗ vào má bên kia của cậu, lần này nhẹ nhàng hơn, nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao. “Thì chị sẽ không nhẹ tay như nãy đâu.”
Không khí trong căn phòng chùng xuống.
Ren thở dài, vươn tay vỗ nhẹ lên má cậu—chính cái má cô vừa tát.
Kaiyo Kami
“Bé cưng~ ngoan ngoãn yên phận ở đây đi, khi nào cậu bạn Uzuki gì đó hoàn thành xong nhiệm vụ thì chị sẽ thả nhóc đi…nhớ nhé? Nhóc chỉ cần bước ra khỏi nơi này thôi, chị không chắc chân nhóc còn nguyên vẹn đâu~”
Gaku nhìn cô không chớp mắt, cảm thấy sống lưng mình lạnh buốt dù tầng hầm vốn đã đủ rét.
Kaiyo Kami
Ren cười nhẹ, tay vỗ nhè nhẹ lên đầu cậu như dỗ dành một đứa trẻ.— “Ngoan nào, đừng có nhìn chị như muốn giết chị vậy~ Chị sẽ buồn lắm đấy.”
Gaku
Gaku hất tay cô ra, giọng khàn đi vì kiềm chế. “Cô đúng là đồ phiền phức.”
Kaiyo Kami
Ren bật cười, đứng dậy, giọng điệu lại trở về vẻ tươi tắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.— “Rồi rồi~ Chị đi rửa bát đây. Nhóc con cứ ngồi suy nghĩ về cuộc đời đi nhé~”
Cô đứng dậy, cầm lấy cái tô và đôi đũa, muỗng rồi đi ra khỏi tầng hầm
Chỉ còn mình anh, anh nhăn mặt. Xoa xoa bên má vừa bị tát, rồi nằm phịch xuống giường lấy máy chơi game ra chơi
Comments
@Mặc Tử Tử.
Ẳng ẳng
2025-02-01
0