[Sakamoto Days] Ánh Mắt Giữa Nòng Súng

[Sakamoto Days] Ánh Mắt Giữa Nòng Súng

Chương 1: Lần Đầu Gặp

Chương 1: Lần Đầu Gặp
Gaku là một trong những đứa trẻ mồ côi được nuôi dưỡng tại trại trẻ mồ côi Al-Kamar cùng với Uzuki, Kumanomi và một số trẻ mồ côi khác như Haruma. Sau khi Uzuki giải thoát được tất cả trẻ mồ côi khỏi trại trẻ mồ côi, Gaku cùng với một số người trong số họ đã trở thành một phần của Tổ chức X. Khi Gaku vẫn còn 13 tuổi, Asaki (lúc đó là người phụ trách trại trẻ mồ côi Al-Kamar) đã bắt cậu làm con tin để buộc Uzuki giết Kindaka
Tại đây, căn hầm tối. Thân thể nhỏ bất cần đời nằm trên chiếc giường chẳng mấy là thoải mái
Bị bắt cóc, làm con tin là từ mô tả cuộc sống anh hiện tại
Tiếng cửa sắt két két kêu lên. Kèm theo đó là tiếng bước chân và tiếng nói chuyện của đàn ông và phụ nữ
Bước chân của Asaki vang vọng trong không gian chật hẹp, mỗi tiếng động như đang dội vào những bức tường ẩm mốc của tầng hầm dưới trại trẻ mồ côi Al-Kamar. Theo sau ông là Ren, cô sát thủ với mái tóc đen dài dài, đôi mắt vô cảm xanh đậm như màn đêm không trăng.
Cánh cửa sắt nặng nề được mở ra, bên trong là Gaku – cậu bé 13 tuổi với mái tóc bạch kim bù xù, hai tay bị còng vào chiếc ghế sắt lạnh buốt. Cậu ngước mắt lên nhìn hai người bước vào, ánh mắt không hề có chút sợ hãi, mà chỉ tràn đầy chán ghét.
Kei Asaki
Kei Asaki
Asaki nở một nụ cười lạnh nhạt, cúi xuống đối diện với Gaku. “Tao sẽ không phí lời với mày đâu, Gaku. Ở yên đây, và Uzuki sẽ biết phải làm gì.”
Gaku
Gaku
Gaku bĩu môi, giọng điệu bất cần: “anh ấy đó chẳng làm gì cả đâu, ông chỉ đang mơ tưởng thôi.”
Bốp!
Một cú tát giáng xuống khiến mặt cậu quay ngoắt sang một bên, khóe môi rớm máu. Asaki không giấu nổi sự bực bội, còn Gaku chỉ nhếch môi cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự thách thức.
Kei Asaki
Kei Asaki
Asaki hất cằm về phía Ren, ra lệnh: “Trông chừng thằng nhóc này. Nó mà có ý định chạy trốn, cứ thẳng tay.”
Kami gật đầu, không nói một lời, chỉ lặng lẽ quan sát Gaku bằng ánh mắt lạnh lùng.
Khi Asaki rời khỏi, căn phòng rơi vào im lặng. Chỉ còn Gaku và Ren. Cậu nhóc nhìn cô từ đầu đến chân, cười nhếch mép:
Gaku
Gaku
“Cô là ai thế? Đệ tử mới của lão Asaki à?”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
Kami dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực, đáp lại bằng giọng vui vẻ: “Tôi ở đây để đảm bảo cậu không gây rắc rối”
Gaku
Gaku
“Ồ, vậy à?” Gaku nghiêng đầu, ánh mắt tinh quái. “Vậy cô sẽ làm gì nếu tôi cố gắng chạy trốn?”
Kami không đáp, chỉ nhìn cậu chằm chằm như thể đang cân nhắc xem có nên bẻ gãy tay cậu ngay bây giờ không
Gaku
Gaku
Gaku khẽ huýt sáo, ngả người ra sau, cười cợt nhả: “Chắc không đến nỗi giết tôi đâu nhỉ? Dù sao thì tôi cũng là ‘mồi nhử’ quý giá của lão Asaki mà.”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
Kami vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, không phản ứng trước lời khiêu khích của cậu. Cô bước đến gần, ánh mắt sắc như lưỡi dao: “Cậu có thể thử nếu muốn~ Tôi sẽ rất vui lòng xem cậu chạy được bao xa…”
Gaku
Gaku
Gaku nheo mắt, cơn phấn khích lóe lên trong đáy mắt cậu. “Nghe có vẻ hay ho đấy”
Kami không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng quay đi. Còn Gaku, dù bị trói chặt nhưng cậu đã bắt đầu tính toán. Cậu không thích bị giam cầm, và chắc chắn sẽ không để Asaki đạt được thứ hắn muốn. Cậu sẽ trốn thoát – chỉ là vấn đề thời gian mà thôi
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
“Thôi, dừng tại đây thôi”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
“Nhóc tên gì?”
Gaku
Gaku
“Gaku”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
“Hm? Không có họ à?”
Gaku
Gaku
“Trẻ mồ côi, không cha không mẹ. Có cái tên thôi là may mắn rồi chứ đừng nói họ”
Cô im lặng, không ngờ thằng nhóc 13 tuổi có thể thốt ra những lời như vậy…
Kami đòn cửa sắt lại, bật full đèn lên để thắp sáng tầng hầm. Nói thật, tầng hầm này kinh khủng. Mùi ẩm móc của nước, không có cửa sổ lưu thông nên trong đây có mùi khá khó chịu. Đã thế chỉ có cái 1 giường, 1 cái bàn…và hết
Cô đi tới chỗ anh, nhìn thằng nhóc bị xích ở chân. Sau đó lấy ra từ trong bịch một mẫu bánh mì nóng và đưa cho anh
Gaku
Gaku
Gaku nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ: “Cô nghiêm túc chứ? Tôi là con tin đấy.”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
Kami thở dài, đặt chiếc túi lên bàn, rồi lấy ra một chai sữa: “Con tin thì cũng phải ăn chứ. Không ăn sao mà trốn được, đúng không?”
Anh ngờ vực nhìn mẫu bánh mì và sữa. Anh đã chưa ăn gì 2 ngày rồi. Thấy đồ ăn đương nhiên sẽ thèm khát. Gaku khẽ nhíu mày, sau đó cầm lấy mẫu bánh mì và ăn. Nếu thấy nghẹn hoặc khô thì uống sữa
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
“Chậc, ăn như chết đói. Bộ ngài Asaki không cho em ăn đầy đủ à?”
Gaku
Gaku
“Không, đương nhiên rồi. Ông ta lâu lâu mới tới thôi. Có khi 3-4 ngày mới tới nên trong khoảng thời gian đó tôi chả có gì ăn”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
“Tội thế~ vậy chị phải tốn tiền mua đồ cho em ăn rồi nhể”
Từ tôi - cậu sang chị - em. Có vẻ Kami cởi mở khá nhanh…với một con tin
Gaku
Gaku
“Ờ, cái này do cô tự mình quyết định”
Kaiyo Kami
Kaiyo Kami
“Mà nói trước nhé~ chị không tốt như này đâu. Đừng hiểu lầm, tương lai cơ thể nhóc sẽ có thêm 1 hoặc 2 vết sẹo đấy~”
Gaku sững người, anh không ngờ cô lại nói thẳng tới vậy. Sau đó anh nhìn cô, ném mẫu bánh mì còn một ít vào mặt cô
Gaku
Gaku
“Cút”

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play