Chap 5: Khoảng Cách Không Thể Vượt Qua

_______
Những ngày tháng trôi qua, Charlotte dần trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của Engfa. Dù vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng Engfa không còn xua đuổi cô như trước. Đôi khi, cô thậm chí cho phép mình lắng nghe những câu chuyện vu vơ của Charlotte, hay những lần Charlotte ép cô rời khỏi phòng thu để đi dạo dưới ánh nắng.
Tuy nhiên, Charlotte luôn giữ một khoảng cách vô hình với Engfa. Mỗi khi ánh mắt Engfa nhìn sâu vào cô, như muốn phá vỡ lớp vỏ bọc mà cô dựng lên, Charlotte sẽ vội vàng quay đi.
____
Một đêm, khi Engfa ngồi viết nhạc trong phòng thu, Charlotte bước vào mang theo một cốc cà phê nóng.
Charlotte
Charlotte
Lại thức khuya sao? *Charlotte hỏi, đặt cốc cà phê lên bàn.*
Engfa
Engfa
Cô không ngủ được thì phải? *Engfa hỏi ngược lại, ánh mắt thoáng sự quan tâm.*
Charlotte
Charlotte
*Charlotte cười nhẹ, ngồi xuống ghế đối diện.*
Charlotte
Charlotte
Đôi khi tôi thích thức khuya, vì đó là lúc mọi thứ xung quanh yên tĩnh. Nhưng chị thì khác. Chị thức vì không thể ngủ, đúng không?
Engfa
Engfa
*Engfa dừng bút, nhìn chằm chằm vào Charlotte.* Cô nghĩ cô hiểu tôi đến thế sao?
Charlotte
Charlotte
Không hẳn. Nhưng tôi hiểu cảm giác bị nỗi đau giam cầm. Nó khiến chị sợ phải nhắm mắt, vì mỗi lần làm vậy, những ký ức lại hiện về như một bộ phim không hồi kết.
Charlotte
Charlotte
*Charlotte nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy thấu cảm.*
Engfa
Engfa
*Engfa im lặng. Cô biết Charlotte nói đúng. Những ký ức về người yêu cũ luôn ám ảnh cô, khiến cô không thể thoát ra.*
Charlotte
Charlotte
Nhưng chị không cần sống mãi trong quá khứ
Charlotte
Charlotte
*Charlotte tiếp tục.*
Charlotte
Charlotte
Đôi khi, việc buông tay không phải để quên, mà để tiếp tục sống.
Engfa
Engfa
*Engfa bật cười, một tiếng cười nhạt.*
Engfa
Engfa
Nói thì dễ. Nhưng cô không hiểu cảm giác mất đi người mình yêu nhất đâu.
Charlotte
Charlotte
*Charlotte cúi đầu, ánh mắt thoáng hiện sự u ám.*
Charlotte
Charlotte
Có lẽ chị đúng. Nhưng tôi hiểu cảm giác sợ mất đi ai đó.
Engfa
Engfa
*Engfa nhìn cô, cảm nhận được điều gì đó trong lời nói của Charlotte, nhưng cô không hỏi thêm*
______
Sáng hôm sau, Charlotte đột ngột biến mất. Cô không để lại lời nhắn, điện thoại cũng không liên lạc được. Engfa không muốn thừa nhận rằng mình đang lo lắng, nhưng suốt cả ngày, cô không thể tập trung vào bất cứ việc gì.
Khi trời dần tối, Charlotte mới trở về, trên tay là một túi đồ ăn
Charlotte
Charlotte
Xin lỗi, tôi có việc riêng nên phải đi ra ngoài.
Engfa
Engfa
*Engfa nhíu mày, nhưng cố gắng giữ giọng bình tĩnh.*
Engfa
Engfa
Cô đi đâu cả ngày? Cô biết tôi cần cô không?
Charlotte
Charlotte
*Charlotte khựng lại, ánh mắt thoáng vẻ bất ngờ. Nhưng rồi cô mỉm cười, dịu dàng như mọi khi.*
Charlotte
Charlotte
Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ chị sẽ để tâm.
Engfa
Engfa
*Engfa không nói gì, nhưng cảm giác khó chịu trong lòng vẫn không nguôi.*
_______
Tối hôm đó, Engfa không thể ngủ. Cô cầm cây đàn guitar, những giai điệu cũ kỹ lại vang lên, nhưng lần này, chúng mang theo sự xáo trộn của những cảm xúc lẫn lộn.
Tại sao cô lại quan tâm đến Charlotte đến vậy? Tại sao mỗi khi Charlotte biến mất, trái tim cô lại cảm thấy bất an?
Engfa không muốn thừa nhận, nhưng cô biết rằng Charlotte đang dần bước vào vùng cấm của trái tim cô. Và điều đó khiến cô sợ hãi – sợ rằng một ngày, Charlotte cũng sẽ rời bỏ cô như người yêu cũ đã từng.
-----‐--
Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, Charlotte ngồi lặng lẽ nhìn ra bầu trời đêm. Tay cô siết chặt một tờ giấy khám bệnh, ánh mắt chất chứa nỗi buồn.
Cô biết rằng, khoảng thời gian của mình không còn nhiều nữa. Và tình cảm ngày càng lớn lên dành cho Engfa là điều cô không thể chấp nhận, bởi cô sợ rằng, nếu Engfa biết sự thật, trái tim cô ấy sẽ một lần nữa vỡ tan.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play