[Elementals X BoBoiBoy] Mỗi Ngày Là Yêu Thương.
[Halilintar x Boboiboy] Thầm Lặng.
Anh từng là đứa trẻ mồ côi, lang thang đầu đường xó chợ, sống qua ngày trong cảnh lạnh lẽo, cô độc.
Cho đến khi anh gặp em, một cậu bé tựa như ánh mặt trời rực rỡ giữa mùa hạ, vừa ấm áp, vừa dịu dàng như làn gió thu.
Cha mẹ em đã mở rộng vòng tay đón anh vào nhà, cho anh một mái ấm, một bữa cơm đầy đủ, một bộ quần áo sạch sẽ, và quan trọng hơn hết, cho anh hiểu thế nào là tình thương.
Anh đã từng nghĩ, có lẽ cả đời này cũng không thể nào trả hết ân tình ấy...
Halilintar.
Thiếu gia, chạy từ từ thôi, cẩn thận kẻo ngã!
Em sinh ra trong nhung lụa, từ sớm đã đứng ở vạch đích. Thế nhưng, em chưa từng kiêu căng, xa cách mà luôn thiện lương, hiền hòa.
Em giống như ánh dương lấp lánh giữa biển trời, tựa vì tinh tú sáng rực trên bầu trời đêm, dù thế nào cũng chẳng bao giờ lụi tàn.
Để có thể báo đáp phần nào ân tình ấy, anh đã không ngừng nỗ lực. Anh rèn luyện võ thuật, mài dũa kiến thức, chỉ mong bản thân đủ mạnh mẽ để bảo vệ em, để trở thành người có thể đứng cạnh em, che chở và hỗ trợ em trên con đường phía trước.
Em đã không ít lần gặp nguy hiểm chỉ vì là con nhà giàu. Anh muốn bảo vệ em, không chỉ vì trách nhiệm, mà còn là tâm nguyện, là cách anh báo đáp ân tình và cũng vì thứ tình cảm thầm kín ấy nữa.
Rồi một ngày, em sẽ trở thành chủ tịch, tiếp quản công ty và gia sản cha mẹ để lại.
Khi ấy, anh mong mình đủ mạnh mẽ để luôn ở bên cạnh, bảo vệ em khỏi những thế lực xấu xa, khỏi mọi mưu mô và hiểm nguy nơi thương trường.
Boboiboy.
Haha, không sao đâu /Cười vui vẻ/
Em vô tư chạy nhảy trong khu vườn rộng lớn, từng đợt gió nhẹ lay động đồng cỏ xanh mướt, tạo nên khung cảnh đầy thơ mộng.
Ánh nắng rực rỡ rọi xuống, vương trên mái tóc em những sợi kim tuyến lấp lánh.
Halilintar lặng lẽ dõi theo, đáy mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm hoi.
Dưới ánh mặt trời tỏa sáng, hình bóng cậu bé như hòa vào thiên nhiên, đẹp đẽ đến mức khiến anh thoáng ngây người.
Halilintar sững người. Anh tự hỏi, tại sao trên đời lại có một người vô tư đáng yêu đến vậy? Thật khó mà kiềm lòng, chỉ muốn cưng chiều, bảo vệ em suốt đời.
Boboiboy chạy nhảy khắp nơi, đến khi mệt mới ngã lưng xuống bãi cỏ xanh, đôi mắt khẽ híp lại, tận hưởng ánh nắng rực rỡ của ban mai.
Cái nóng oi bức của mùa hè dần vây quanh, nhưng em dường như không bận tâm, chỉ thả lỏng, hít một hơi dài.
Bất chợt, bóng râm dịu nhẹ phủ xuống, một chiếc ô lớn xuất hiện, che đi cái nắng gay gắt.
Halilintar.
Thiếu gia à /Bất lực/ Nằm giữa trời nắng thế này, không sợ bị bệnh sao?
Boboiboy hé mắt, nhìn thấy người đang đứng đó, khóe môi vô thức cong lên.
Boboiboy.
Có anh che rồi mà.
Halilintar thở dài, ánh mắt thoáng bất lực nhưng vẫn dịu dàng. Anh không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ giữ chiếc ô vững vàng, che đi cái nắng oi ả.
Boboiboy cũng không muốn làm khó anh, chỉ gật đầu chấp nhận. Khi Halilintar cúi xuống, nhẹ nhàng đỡ em dậy, chiếc ô vẫn yên vị trên tay, như một lớp bảo vệ vững chắc giữa mùa hè chói chang.
Boboiboy.
Đừng gọi em là thiếu gia nữa mà, chúng ta quen nhau gần mười năm rồi, đâu còn xa lạ gì nữa.
Halilintar theo thói quen định từ chối, nhưng ánh mắt vô tình chạm phải cái nhìn kiên định của Boboiboy. Trong đôi mắt ấy không còn sự nhượng bộ hay đùa cợt, chỉ còn lại một ngọn lửa rực cháy như muốn phá bỏ khoảng cách vô hình giữa cả hai.
Anh im lặng trong thoáng chốc, rồi khẽ gật đầu.
Halilintar.
Được, không gọi nữa.
Boboiboy chớp mắt, bất ngờ trước sự dễ dàng của Halilintar. Em khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười tinh nghịch.
Boboiboy.
Vâng! /Cười tươi/
Ánh nhìn anh dừng lại trên khuôn mặt rạng rỡ ấy, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Halilintar.
Nụ cười của em...
Halilintar.
Thật sự tỏa sáng, còn sáng hơn cả Mặt Trời mùa hè, ấm áp đến nỗi ai cũng phải ngước nhìn.
Boboiboy chớp mắt, rồi ngượng ngùng gãi má.
Boboiboy.
Halilintar này /Nghiêng đầu, cười tinh nghịch/ Đừng nói là anh bị lóa mắt rồi nhé?
Halilintar.
/Im lặng, rồi khẽ lắc đầu/
Halilintar.
Không phải lóa mắt.../Thở ra một hơi nhẹ, rũ mi/ Chỉ là không thể ngừng nhìn em.
Boboiboy thoáng sững lại, nhịp tim em như chệch mất một nhịp, nhưng vẫn cố giữ nụ cười.
Halilintar cụp mắt, bàn tay siết chặt rồi lại buông lỏng.
Halilintar.
Này thiếu-...Boboiboy.
Boboiboy.
Dạ? /Hơi nghiêng đầu/
Anh dừng lời định nói lại rồi như không có chuyện gì mà lắc đầu.
Halilintar.
Không-Không có gì...
Nhưng dù có chối bỏ thế nào, đáy lòng anh vẫn không ngừng gào thét. Với một kẻ chẳng có gì như anh, làm sao có thể xứng đáng ở bên Boboiboy?
Chắc chắn, ngoài kia sẽ có một người tốt hơn anh, yêu em, cưng chiều em.
Còn anh, anh chỉ có thể bảo vệ em. Dù thế nào cũng sẽ không rời đi, con tim anh không cho phép làm điều đó, nhưng nó cũng nói rằng: Anh chẳng thể nào đứng ngang hàng với em.
Bởi vì, anh là vệ sĩ của em, còn em chính là hoàng tử của anh.
Nhưng cũng vì thế mà hoàng tử và vệ sĩ sẽ chẳng bao giờ có thể bên nhau.
Ý nghĩ ấy như một lưỡi dao lạnh lẽo cứa qua trái tim Halilintar. Anh biết mình không nên mơ tưởng, nhưng lại chẳng thể ngăn bản thân hy vọng.
Dưới ánh hoàng hôn nhàn nhạt, Boboiboy bước đi phía trước, từng bước chân thoăn thoắt đầy sức sống.
Halilintar dừng lại một nhịp, ánh mắt anh lặng lẽ dõi theo bóng dáng ấy.
Chẳng hiểu sao, có một khoảnh khắc anh muốn vươn tay nắm lấy en. Nhưng khi đầu ngón tay chỉ vừa hơi động đậy, lý trí đã nhanh chóng kéo anh trở lại.
Bàn tay giơ lên lặng lẽ hạ xuống, đôi môi khẽ mím lại, rồi anh khe khẽ lắc đầu.
Tình cảm này, tốt nhất nên chôn sâu vào tận đáy lòng, để nó mãi mãi bị vùi lấp, vĩnh viễn không thốt nên lời.
Boboiboy.
Hali, mau đi nào! /Quay lại cười/
Tiếng gọi trong trẻo vang lên, kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ. Boboiboy đã quay lại, nụ cười tươi sáng như ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt anh.
Halilintar.
Ừm /Khẽ mỉm cười/
Halilintar.
/Bước theo em, lặng lẽ che đi từng hạt nắng gắt/
Anh chỉ là một vệ sĩ lặng thầm.
Chỉ cần được ở bên em lâu thêm một chút, bảo vệ nụ cười thuần khiết ấy lâu thêm một chút…
Comments
tsayaki_lajika
ngọt quá tác giả nhớ ra nhiều ngọt hơn nhé🙂
2025-06-20
1
Michi Linh
ngọt ngào
2025-02-01
2