Tuy Charles xuất thân từ một gia đình nghèo cũng không thể phủ nhận là anh rất thông minh. Anh không học thì thôi chứ một khi đã học là sẽ tiếp thu rất nhanh. Cũng vì thế mà chỉ sau vài tháng cày cuốc anh đã có thể nói được tiếng Việt, tuy chưa đến mức như người bản địa nhưng anh đã có thể giao tiếp dễ dàng với bé con.
Kể từ khi anh có thể nói chuyện được với bé con và bé con hiểu anh nói gì là hai người quấn quýt nhau dữ lắm. Charles như trở thành bảo mẫu của bé con luôn. Từ việc chơi với em, cho em ăn đến việc tắm cho em cũng là anh làm. Mọi người sẽ nói anh là một người anh tốt, còn Charles thì rất hạnh phúc với những việc anh làm vì như thế anh có thể gần gũi với bé con nhiều hơn.
Tuy nhiên cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Thời gian trước Charles có thể gần gũi với bé con nhiều như vậy là bởi bé con chưa đến tuổi đi học nên luôn ở nhà, anh vừa đi học về là có thể chạy đến ôm bé con ngay. Bây giờ bé con đã vào tiểu học, do đó bé con phải bay về Việt Nam để bé có thể dễ dàng học tập hơn, vì bé vẫn chưa thành thạo tiếng Ý. Do đó thời gian hai người ở bên nhau không thể nhiều như trước được.
Charles rất là không thích điều này, nhưng anh cũng đâu thể cấm không cho bé con đi học được. Vậy nên anh phiền lòng vì chuyện này một khoảng thời gian dài.
Cho đến khi Charles tham gia vào câu lạc bộ khoa học ở trường. Sau nhiều ngày dày công nghiên cứu và chế tạo, cũng qua nhiều lần thất bại nữa, anh đã thành công chế tạo ra loại máy có thể giúp hai người nói chuyện ở khoảng cách xa, thậm chí là ở hai đất nước khác nhau. Đây không phải là điện thoại đâu!
Cái máy này chỉ cần nói từ đầu bên này thì sẽ đến được đầu bên kia ngay lập tức. Charles gọi nó là máy truyền tin, và anh chỉ sáng chế ra đúng hai chiếc, cho anh và cậu.
Tuy không được nhìn mặt bé con nhưng được nghe giọng bé con cũng an ủi trái tim phần nào!
Hồng Phong có vẻ khá là thích chiếc máy này, bé con thì thầm nói chuyện với anh suốt thôi. Và anh luôn lắng nghe từng câu chuyện non nớt của em, rồi đáp lại. Đôi khi chỉ là câu chuyện tập viết chữ giản đơn thôi em cũng kể cho anh, và anh rất hạnh phúc vì điều đó.
Cách một khoảng thời gian Hồng Phong lại được bay về Ý để chơi với anh. Lần nào anh cũng chào đón em bằng cái ôm thật chặt, bằng những chiếc thơm má. Hồng Phong có vẻ cũng thích người anh này lắm, tại em chưa bao giờ khước từ những hành động tình cảm của anh mà.
Hai anh em họ cứ thân thiết và lớn lên bên nhau như vậy. Thời gian dần qua đi, Charles dần khôn lớn và trưởng thành, và anh dần biết được những cảm xúc bên trong trái tim mình là thật. Anh thật sự, thật sự rất là yêu bé con của mình!
Đó là sự nhớ nhung khi không được ở gần bé con. Đó là niềm hạnh phúc khi được nghe giọng của bé con. Đó là sự mất mát khi không thể hàng ngày nhìn thấy bé con dần lớn lên. Đó là sự ghen tị khi anh không thể là người ở bên cạnh chăm sóc cho bé con mỗi ngày.
Tất cả những cảm xúc đó chưa bao giờ mất đi hay phai nhạt đi mà chỉ dần lớn lên theo thời gian. Đó cũng là lúc Charles nuôi trong mình một quyết tâm lớn, rằng anh phải trở nên thật mạnh mẽ, thật giỏi giang, như vậy anh mới có thể chăm sóc cho bé con thật chu đáo và giữ bé con làm của riêng mình.
Tình yêu là cái gì nhỉ, không ai định nghĩa được. Còn với Charles, tình yêu đơn giản chỉ là 14 chữ, đó là Giang Hồng Phong!
Updated 24 Episodes
Comments
Nguyễn Thảo
hóng
2025-02-02
0