Giấc Mộng "Khuê Tình" Của Đại Ca
Sân trường giờ tan học tấp nập người qua lại.
Thẩm Nguyệt cúi thấp đầu, cố gắng len lỏi giữa dòng người, mong sớm rời khỏi nơi này.
Một giọng nói quen thuộc vang lên, khiến cô cứng người:
“Ê này ! Đứng lại!”
Thẩm Nguyệt giả vờ không nghe, tiếp tục bước đi.
Nhưng chỉ vài giây sau, cổ áo cô bị kéo mạnh, buộc cô phải quay lại.
Lâm Bắc đứng đó, khóe môi nhếch lên, ánh mắt chứa đầy ý cười nhưng lại lạnh lẽo đến kỳ lạ:
“Cô nghĩ, mình có thể phớt lờ tôi sao?”
Thẩm Nguyệt bình tĩnh gạt tay đối phương ra, giọng điềm đạm:
“Tôi không quen anh.”
Lâm Bắc bật cười, chậm rãi nói:“Không quen?"
"Thế thì làm quen đi.”
Thẩm Nguyệt nhìn anh chằm chằm, không hiểu tên này đang muốn gì“Anh làm vậy có ý gì?”
Lâm Bắc nghiêng đầu, vẻ mặt đầy thích thú:
“Tôi thấy cô thú vị mà.”
Thẩm Nguyệt cau mày:“Tôi không có một chút ,ứng thú nào để chơi trò nhà giàu của anh!!!”
Lâm Bắc cười khẽ, giọng nói có chút châm chọc:“Trò nhà giàu?"
"Đừng nói với tôi là cô nghĩ mình đủ tư cách từ chối.”
Thẩm Nguyệt siết chặt nắm tay:
“Anh đang coi thường tôi?”
Lâm Bắc nhún vai:“Không hẳn"
"Chỉ là, tôi muốn xem cô có thể chịu đựng được bao lâu.”
Thẩm Nguyệt trừng mắt:
“Anh muốn làm gì?”
Lâm Bắc tiến lại gần, thì thầm bên tai cô:“Chơi một trò chơi"
"Một trò chơi tình yêu~”
Thẩm Nguyệt đẩy anh ra, sắc mặt lạnh băng:
“Tôi không có thời gian cho mấy thứ vớ vẩn đó, hừ.”
Lâm Bắc chỉ cười, ánh mắt sắc bén khóa chặt cô:
“Thẩm Nguyệt, cô không có quyền từ chối!”
Thẩm Nguyệt bước nhanh về phía cổng trường, nhưng cảm giác áp bức từ ánh mắt phía sau vẫn bám lấy cô.
Lâm Bắc không đuổi theo, chỉ đứng đó, khóe môi nhếch lên, ánh mắt hứng thú nhìn theo bóng lưng cô học sinh nghèo cố gắng chạy trốn.
...
Ngày hôm sau
Thẩm Nguyệt vừa đến lớp, đã nghe thấy tiếng xì xào.
“Học bá Lâm Bắc hôm qua chặn đường Thẩm Nguyệt đấy, không biết cô ta gây chuyện gì nữa.”
“Học sinh nghèo như Thẩm Nguyệt mà cũng khiến Lâm Bắc chú ý sao?”
“Cậu không thấy gần đây Lâm Bắc có vẻ hứng thú với trò chơi tình cảm à?”
Thẩm Nguyệt siết chặt quai balo, cố gắng phớt lờ những lời bàn tán.
Cô bước vào lớp, nhưng chưa kịp ngồi xuống, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên ngay bên cạnh:
“Chào buổi sáng, Thẩm Nguyệt!”
Thẩm Nguyệt giật mình, quay sang…
Lâm Bắc ngồi xuống bàn bên cạnh cô, tự nhiên như thể chỗ đó vốn thuộc về mình.
“Anh ngồi đây làm gì?” Cô nhíu mày.
Lâm Bắc dựa lưng vào ghế, ung dung đáp:
“Tôi thích đấy, thì sao nào~”
Thẩm Nguyệt cười lạnh:“Anh thích?"
"Anh coi trường học là sân chơi của mình à?”
Lâm Bắc nghiêng đầu, ánh mắt chứa đầy sự thích thú:
“Không phải sao?”
Thẩm Nguyệt hít sâu, gằn giọng:
“Anh rốt cuộc muốn gì?”
Lâm Bắc chống cằm, chậm rãi nói:
“Tôi muốn tìm hiểu cô!”
Thẩm Nguyệt bật cười mỉa mai:“Một kẻ nhà giàu như anh..."
"Thì quan tâm gì đến một kẻ thấp kém như tôi?”
Lâm Bắc mỉm cười, ánh mắt sắc bén:
“Chẳng phải chính vì cô thấp kém nên mới thú vị sao?”
Thẩm Nguyệt siết chặt nắm tay.
Cô hiểu rồi… Lâm Bắc không phải thật sự có hứng thú với mình, mà chỉ muốn trêu đùa.
Cô hạ giọng lạnh lùng:“Anh muốn chơi trò gì thì đi tìm người khác"
"Tôi không có thời gian!”
Lâm Bắc chẳng những không tức giận mà còn cười lớn:
“Thẩm Nguyệt, cô vẫn chưa hiểu rồi.
Tôi đã chọn cô, nghĩa là cô không có quyền từ chối đâu!”
Thẩm Nguyệt cứng người, nhìn chằm chằm Lâm Bắc – một tên nhà giàu đổ đốn đòi chơi trò tình yêu với cô…
Hừ, châm biếm làm sao!
Updated 31 Episodes
Comments