Chap 3
Chu Tổng nghe thấy câu nói của vợ thì hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm.
Chu Phu Nhân mỉm cười, nhẹ nhàng ôm lấy Tả Hàng, bế cậu lên.
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Con Đừng Sợ Chúng Ta Không Làm Gì Con Cả
Giọng nói dịu dàng của bà như cơn gió mát lành, vỗ về tâm hồn đầy vết thương của cậu bé nhỏ.
Tả Hàng không nói gì, chỉ im lặng gật đầu.
Bà ôm cậu chặt hơn, nhẹ nhàng dỗ dành:
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Không sao đâu con, từ nay về sau sẽ không còn ai bắt nạt con nữa
Bà bế cậu lên xe, rồi nhẹ nhàng đặt cậu ngồi vào giữa.
Bên ngoài, hàng xe sang trọng bắt đầu lăn bánh, chậm rãi rời khỏi cô nhi viện.
Tả Hàng ngồi đó, mắt nhìn ra cửa sổ, nơi cô nhi viện đang dần khuất xa.
Cậu đã thật sự rời khỏi đó rồi.
Nơi mà cậu từng bị cô lập, từng bị xem thường, từng bị chà đạp.
Nhưng giờ đây, cậu được đưa đi trên những chiếc xe quyền lực nhất, được những con người có quyền lực nhất bảo vệ.
Giấc mơ xa vời đó, lại trở thành hiện thực.
Bỗng, bàn tay ấm áp của Chu Phu Nhân khẽ đặt lên tay cậu.
Cậu quay sang, thấy bà đang nhìn mình, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy mong đợi.
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Hàng Nhi! Con gọi ta là mẹ đi
Giọng nói của bà nhẹ nhàng, nhưng lại khiến trái tim cậu run lên.
Tả Hàng nhìn bà, môi mấp máy, nhưng cổ họng như nghẹn lại.
Cậu chưa từng gọi ai là mẹ cả.
Chưa từng được ai ôm ấp dịu dàng như vậy
Chưa từng có ai muốn được cậu gọi là mẹ.
Giây phút này, như một giấc mơ.
Không gian trong xe vô cùng yên tĩnh.
Tả Hàng siết chặt ngón tay, ánh mắt dao động.
Bà ấy đang mong chờ cậu gọi một tiếng mẹ.
Cả cuộc đời cậu, chưa từng ai đối xử dịu dàng với cậu như vậy.
Tả Hàng cúi đầu, giọng nói khẽ khàng, run rẩy:
Chu Phu Nhân khựng lại một giây, sau đó nụ cười của bà như nở rộ.
Bà vươn tay, ôm cậu vào lòng, dịu dàng vỗ về:
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Ngoan, từ nay mẹ và ba sẽ bảo vệ con.
Cậu cứng đờ người, không quen với sự ấm áp này.
Tả Hàng cố gắng không run, mặc cho bà ấy ôm siết lấy mình, cảm nhận hơi ấm mà suốt mấy năm qua cậu chưa từng có.
Chu Tổng ngồi bên cạnh nhìn cảnh này, ánh mắt trở nên trầm ổn hơn.
Ông nhìn xuống cậu nhóc vẫn còn rụt rè trong lòng vợ mình, lạnh nhạt nói:
Chu Minh Viễn(Ba anh)
Từ nay, con là thiếu gia nhà họ Chu.
Tả Hàng ngẩng lên, đôi mắt mở lớn.
Chu Phu Nhân cũng vỗ nhẹ lưng cậu, cười dịu dàng:
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Con sẽ có phòng riêng, có quần áo đẹp, có người dạy dỗ riêng, có cả ba mẹ yêu thương con.
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Không ai có thể bắt nạt con nữa
Tả Hàng nhìn bà ấy thật lâu, như thể đang cố xác nhận xem những lời đó có phải là thật không.
Nhưng ánh mắt của bà không hề có một tia giả dối.
Cậu bất giác cắn môi, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo.
Lần đầu tiên, cậu có cảm giác rằng mình có thể tin tưởng một ai đó.
Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi cô nhi viện.
Tả Hàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật lùi dần về phía sau, như thể quá khứ đau đớn của cậu cũng đang bị bỏ lại ở nơi đó.
Tả Hàng cứng người ngay khi bước vào đại sảnh rộng lớn của biệt thự.
Ánh đèn chùm pha lê tỏa sáng rực rỡ, phản chiếu lên nền đá cẩm thạch bóng loáng.
Cả hàng dài vệ sĩ đứng dọc lối đi, cùng với vô số người giúp việc và quản gia đồng loạt cúi đầu.
Cậu vô thức lui lại một bước, cảm giác như đang bị hàng ngàn ánh mắt dán chặt vào mình.
Chu Chí Hâm
Ba mẹ mới về à?
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Tả Hàng ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu niên cao lớn đang bước xuống từ cầu thang
Người đó có mái tóc đen hơi rối, khuôn mặt đẹp trai đầy khí chất lạnh lùng, cao quý.
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Hàng Nhi, đây là anh trai con, Chu Chí Hâm.
Tả Hàng siết chặt ngón tay, rũ mắt nhìn xuống sàn, không dám lên tiếng.
Tả Hàng chớp mắt, hơi ngạc nhiên khi thấy Chu Chí Hâm không tỏ ra xa cách hay lạnh lùng như cậu tưởng.
Hắn mỉm cười dịu dàng, cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt mang theo một chút ấm áp và cưng chiều:
Chu Chí Hâm
Vậy con có em trai rồi. Xin chào, anh tên là Chu Chí Hâm. Em gọi anh là anh hai đi, từ nay anh sẽ bảo vệ em.
Tả Hàng sững người, trái tim nhỏ bé khẽ run lên.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có ai bảo vệ hay đứng về phía mình.
Bây giờ, có người chủ động nói sẽ bảo vệ cậu…
Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng lại khiến cậu vô thức muốn tin tưởng.
Cậu rụt rè cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu:
Chu Phu Nhân thấy vậy thì mỉm cười hài lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cậu:
Vương Nhã Lan(Mẹ Anh)
Hâm Nhi, vì phòng của Hàng Nhi vẫn chưa chuẩn bị xong, nên tạm thời em ấy sẽ ở chung phòng với con nhé.
Chu Chí Hâm gật đầu không do dự, nhìn xuống Tả Hàng rồi đưa tay ra:
Chu Chí Hâm
Dạ, đi theo anh
Tả Hàng nhìn bàn tay đang đưa ra trước mặt mình.
Ngón tay hắn thon dài, ấm áp, khác hẳn với những bàn tay lạnh lẽo hay xô đẩy cậu ở cô nhi viện.
Cậu do dự một giây, rồi chậm rãi đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào tay hắn.
Chu Chí Hâm siết nhẹ, nắm chặt tay cậu, dắt cậu bước lên cầu thang
Cảm giác vững chãi và an toàn, như thể chỉ cần cậu đi theo người này, sẽ không còn ai có thể bắt nạt cậu nữa.
Comments
tolatuyetnieee
Trời , lần đầu tiên t đọc một bộ thấy Chu lễ phép như này
2025-05-14
1