Chương 2: Thương lượng.

“Tổng tư lệnh, ngài Phương đã có mặt ở phòng chờ ạ.”

Cố Minh Quân nhanh chóng gác lại chồng tài liệu sang một bên, đứng dậy chỉnh lại quân phục rồi rời khỏi phòng chỉ huy để vị khách kia không phải chờ lâu.

Thời điểm Cố Minh Quân vừa bước vào phòng chờ, cái mùi thuốc lá khó chịu xộc thẳng vào mũi, Cố Minh Quân khẽ chau mày tiến lại gần. Giữa làn khói thuốc mờ ảo kia, là một người đàn ông mặc Tây trang vô cùng sang trọng, khuôn mặt tuấn tú được tô điểm bằng nụ cười nửa miệng.

Cố Minh Quân cơ hồ cảm nhận được con người này không hề đơn giản. Phương Ý Hiên, là một tên thương nhân Nhật Bản vô cùng thông minh, ai cũng biết điều đó. Nếu như hắn ngu ngốc, thì đã không có được ngày hôm nay.

“Ngài Phương, hân hạnh được gặp mặt.”

“Cố tư lệnh, vinh dự cho tôi.”

Cả hai bắt lấy tay nhau, trong một khoảng khắc nào đó, Cố Minh Quân cơ hồ cảm thấy bàn tay mình bị siết lại bởi người đối diện. Y vội vã rút tay lại, người kia cũng không dám làm gì thêm chỉ thuận theo buông ra.

“Tiếng Trung của ngài Phương đây thật tốt.” Cố Minh Quân ngồi xuống đối diện với Phương Ý Hiên, bản thân tự động rót trà mời khách.

Nên nói thế nào nhỉ? Lịch sự, sang trọng, giống như một tên quý tộc quân phiệt, có thể một tay đè bẹp những kẻ ngáng đường mình. Chẳng cần ví von như vậy, bản thân hắn ta hiện giờ cũng đủ để làm như vậy rồi.

“Mẹ tôi là người Trung Quốc.” Phương Ý Hiên cũng vui vẻ đáp lại, dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở xuống gạt tàn, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi thân thể của Cố Minh Quân.

Phương Ý Hiên rất tò mò sau lớp quân phục nghiêm trang kia, Cố Minh Quân là người như thế nào, một tên thích chống đối người khác, miệng nói không muốn nhưng sâu bên trong lại khao khát đến tột cùng hay là một tiểu bạch ngốc nghếch chờ đợi người khác chà đạp mình.

Bất giác, hắn khẽ liếm môi.

“Ngài Phương cũng biết rõ mục đích tôi mời ngài tới đây rồi chứ?” Những hành động đó được Cố Minh Quân trọn vẹn thấy được. Tay siết chặt lấy ống quần, đối với người kia lại bày ra bộ dạng nghiêm túc nhưng sâu trong thâm tâm đã thấy buồn nôn.

Một lũ Nhật Bản rác rưởi, bày cái vẻ mặt đó cho ai xem chứ? Đúng là không biết ghê tởm, y chỉ hận không thể đem lũ rác rưởi này giết hết một lần.

“Phải chăng, thứ tổng tư lệnh muốn là thông tin của quân đội Nhật Bản?” Phương Ý Hiên mất hứng bỏ qua những suy nghĩ ấy, tiếp lời Cố Minh Quân.

“Đúng. Một cái giá hợp lý thì sao?” Cố Minh Quân lập tức trả giá cho thông tin lần này, cái này phải gọi là gì đây? Thông đồng với một tên thương nhân Nhật Bản chỉ để lấy thông tin quân đội phát xít, giúp đất nước sớm ngày giải phóng sao?

“Tôi có ba điều kiện, nếu như Cố tư lệnh thấy hợp lý, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”

Phương Ý Hiên nở nụ cười nửa miệng, cái nụ cười đó khiến người khác phải run sợ, nó chứa đầy những ẩn ý mà chẳng ai có thể biết được, nó có ý nghĩa ra sao?

“Ngài Phương cứ nói.”

“Thứ nhất, cái giá đó không phải là quá bèo bọt so với thông tin vô cùng hữu ích mà tôi mang lại hay sao? Ngài Cố có phải thấy tôi bị lỗ quá nặng không?” Phương Ý Hiên nghe thấy cái giá đó, lập tức lắc đầu không hài lòng, hắn muốn cái giá phải cao hơn nữa.

“Tôi có thể xem xét.” Cố Minh Quân cố gắng bình tĩnh lại, một tên Nhật Bản thối nát đó dám đòi hỏi với cái giá cao hơn với vài ba thông tin nhỏ nhoi thôi hay sao? Nhưng đi nghĩ lại, ít nhiều cũng sẽ có ích lợi cho đất nước, y sẽ cố gắng thương lượng lại mức giá.

“Thứ hai, tôi muốn có sự bảo hộ từ phía ngài tổng tư lệnh đây.” Phương Ý Hiên châm điếu thuốc trên tay, khẽ hút một hơi rồi nhả khói ra xung quanh mặc kệ sự khó chịu của đối phương.

“Điều này không thể.”

Điều thứ nhất, y còn có thể xem xét mà đẩy giá cao hơn một chút, nhưng điều kiện thứ hai ở trên phương diện nào, cũng không thể được.

Các xí nghiệp thuốc lá của Phương Ý Hiên ở trong nước dù gì cũng hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của chính phủ Nhật Bản, Cố Minh Quân nhúng tay vào thì chỉ có hại mà không có lợi, việc bảo hộ cũng không đến lượt y phải đứng ra chịu trách nhiệm.

“Ngài Cố, ngài không thể như vậy được, sau này nhỡ đâu ngài qua cầu rút ván thì sao? Ngài nên nhớ, tôi là người Nhật Bản, không những không giúp đỡ được gì cho nước nhà, thậm chí còn trở thành tên hung thần gian ác không có liêm sỉ bán thông tin cho kẻ thù chỉ vì lợi ích cá nhân.”

Phương Ý Hiên vừa hút thuốc, vừa bày ra cái bộ dạng ủy khuất. Hắn đường đường là một người dân Nhật Bản, lại đi bán thông tin quân đội cho kẻ thù, người đời không đánh đập hắn cũng sẽ oán than hắn nha.

“Một khi bị phát giác, cả tôi và ngài đều rơi vào tình thế bất lợi, ngài nghĩ xem, liệu chính phủ Nhật Bản có để yên cho chúng ta hay không? Có khi lũ người nào đó còn lợi dụng cơ hội, để đường đường chính chính hạ bệ ngài đấy.”

Cố Minh Quân nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng thuyết phục, nhưng y nhất quyết không chịu làm vậy, như vậy khác nào là phản bội tổ quốc, bảo vệ lũ phát xít Nhật kia đâu chứ?

“Không thể.”

“Vậy thì cuộc thương lượng chúng ta kết thúc ở đây.”

Phương Ý Hiên vẫn nhận được câu trả lời là không, mới thở dài lắc đầu ngao ngán, dập tắt điếu thuốc của mình, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Cố Minh Quân lên tiếng kéo hắn lại.

“Khoan đã—"

“Ồ, ngài Cố thay đổi ý định rồi sao? Cuộc thương lượng lần này có vẻ chưa kết thúc được rồi.” Phương Ý Hiên mỉm cười hài lòng, một lần nữa ngồi xuống, đối diện với Cố Minh Quân.

“Việc đó tôi sẽ suy nghĩ và cố gắng làm hết sức mình.”

Y phải kiềm chế lại, không thể đứng dậy lao đến đánh người được. Nếu như cuộc thương lượng cứ vậy mà chấm dứt tại đây, y không chắc cái miệng của Phương Ý Hiên có thể giữ được. Mọi chuyện đồn ra ngoài lại không hay lắm, phát xít Nhật từ đó cũng dễ dàng nắm được điểm yếu của mình.

“Vậy còn điều kiện thứ ba?”

“Thứ ba hửm...? Để tôi nghĩ xem.“

Hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Minh Quân, rồi dần dần di chuyển ánh mắt xuống cần cổ trắng nõn kia. Quả thực, thân thể của quân nhân đúng là cực phẩm, từng đường nét đều rất hoàn hảo, so với nữ nhân thậm chí còn có phần hơn.

Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng của Phương Ý Hiên đã cảm thấy rạo rực rồi.

“Nằm dưới thân tôi rên rỉ một đêm, thì thế nào nhỉ?”

Hot

Comments

Đồ ăn vặt của Trẫm

Đồ ăn vặt của Trẫm

Thì rất tốt kkk rên rỉ đi Cố tư lệnh

2020-09-01

2

Phạm Thiên

Phạm Thiên

ỳeeeeeee

2020-09-01

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Cố Minh Quân
2 Chương 2: Thương lượng.
3 Chương 3: Xung đột
4 Chương 4: Khiêu khích
5 Chương 5: Bữa tiệc
6 Chương 6: Thẩm Ngọc
7 Chương 7: Thuốc phiện và sự thật
8 Chương 8: Cảnh cáo
9 Chương 9: Lần nữa xung đột
10 Chương 10: Tức giận
11 Chương 11: Chuốc thuốc (H Thượng)
12 Chương 12: Đêm dài (H hạ)
13 Chương 13: Rung động đầu tiên
14 Chương 14: Trêu chọc
15 Chương 15: Tới thăm
16 Chương 16: Cảnh báo
17 Chương 17: Trả thù
18 Chương 18: Biết nhưng che giấu
19 Chương 19: Đêm giao thừa.
20 Chương 20: Tâm tình
21 Chương 21: Say rượu
22 Chương 22: Bị thương, phát hiện ra tình cảm
23 Chương 23: Chăm sóc
24 Chương 24: Sayonara
25 Chương 25: Đấu giá và món quà
26 Chương 26: Đe dọa rồi ép buộc
27 Chương 27: Lời khuyên
28 Chương 28: Làm bằng hữu, cùng tâm sự
29 Chương 29: Kết thúc mâu thuẫn.
30 Chương 30: Lên giường (16+)
31 Chương 31: Nói ra
32 Chương 32: Giả vờ
33 Chương 33: Rơi lệ
34 Chương 34: Im lặng
35 Chương 35: Sinh thần cùng rượu
36 Chương 36: Tâm sự
37 Chương 37: Đau lòng
38 Chương 38: Tới thăm
39 Chương 39: Phát hiện
40 Chương 40: Lời tạm biệt
41 Chương 41
42 Chương 42:
43 Chương 43
44 Chương 44
45 Chương 45
46 Chương 46:
47 Chương 47
48 Chương 48
49 Chương 49
50 Chương 50
51 Chương 51
52 Chương 52
53 Chương 53
54 Chương 54
55 Chương 55
56 Chương 56
57 Chương 57
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
64 Chương 64
65 Chương 65
66 Chương 66
67 Chương 67
68 Chương 68
69 Chương 69
70 Chương 70
71 Chương 71
72 Chương 72
73 Chương 73
74 Chương 74
75 Chương 75
76 Chương 76
77 Chương 77
78 Chương 78
79 Chương 79
80 Chương 80
81 Chương 81
82 Chương 82
83 Chương 83
84 Chương 84
85 Chương 85
86 Chương 86
87 Chương 87
88 Chương 88
89 Chương 89
90 Chương 90 (16+)
91 Chương 91
92 Chương 92
93 Chương 93
94 Chương 94
95 Chương 95 (End)
Chapter

Updated 95 Episodes

1
Chương 1: Cố Minh Quân
2
Chương 2: Thương lượng.
3
Chương 3: Xung đột
4
Chương 4: Khiêu khích
5
Chương 5: Bữa tiệc
6
Chương 6: Thẩm Ngọc
7
Chương 7: Thuốc phiện và sự thật
8
Chương 8: Cảnh cáo
9
Chương 9: Lần nữa xung đột
10
Chương 10: Tức giận
11
Chương 11: Chuốc thuốc (H Thượng)
12
Chương 12: Đêm dài (H hạ)
13
Chương 13: Rung động đầu tiên
14
Chương 14: Trêu chọc
15
Chương 15: Tới thăm
16
Chương 16: Cảnh báo
17
Chương 17: Trả thù
18
Chương 18: Biết nhưng che giấu
19
Chương 19: Đêm giao thừa.
20
Chương 20: Tâm tình
21
Chương 21: Say rượu
22
Chương 22: Bị thương, phát hiện ra tình cảm
23
Chương 23: Chăm sóc
24
Chương 24: Sayonara
25
Chương 25: Đấu giá và món quà
26
Chương 26: Đe dọa rồi ép buộc
27
Chương 27: Lời khuyên
28
Chương 28: Làm bằng hữu, cùng tâm sự
29
Chương 29: Kết thúc mâu thuẫn.
30
Chương 30: Lên giường (16+)
31
Chương 31: Nói ra
32
Chương 32: Giả vờ
33
Chương 33: Rơi lệ
34
Chương 34: Im lặng
35
Chương 35: Sinh thần cùng rượu
36
Chương 36: Tâm sự
37
Chương 37: Đau lòng
38
Chương 38: Tới thăm
39
Chương 39: Phát hiện
40
Chương 40: Lời tạm biệt
41
Chương 41
42
Chương 42:
43
Chương 43
44
Chương 44
45
Chương 45
46
Chương 46:
47
Chương 47
48
Chương 48
49
Chương 49
50
Chương 50
51
Chương 51
52
Chương 52
53
Chương 53
54
Chương 54
55
Chương 55
56
Chương 56
57
Chương 57
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63
64
Chương 64
65
Chương 65
66
Chương 66
67
Chương 67
68
Chương 68
69
Chương 69
70
Chương 70
71
Chương 71
72
Chương 72
73
Chương 73
74
Chương 74
75
Chương 75
76
Chương 76
77
Chương 77
78
Chương 78
79
Chương 79
80
Chương 80
81
Chương 81
82
Chương 82
83
Chương 83
84
Chương 84
85
Chương 85
86
Chương 86
87
Chương 87
88
Chương 88
89
Chương 89
90
Chương 90 (16+)
91
Chương 91
92
Chương 92
93
Chương 93
94
Chương 94
95
Chương 95 (End)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play