“Tổng tư lệnh, ngài Phương đã có mặt ở phòng chờ ạ.”
Cố Minh Quân nhanh chóng gác lại chồng tài liệu sang một bên, đứng dậy chỉnh lại quân phục rồi rời khỏi phòng chỉ huy để vị khách kia không phải chờ lâu.
Thời điểm Cố Minh Quân vừa bước vào phòng chờ, cái mùi thuốc lá khó chịu xộc thẳng vào mũi, Cố Minh Quân khẽ chau mày tiến lại gần. Giữa làn khói thuốc mờ ảo kia, là một người đàn ông mặc Tây trang vô cùng sang trọng, khuôn mặt tuấn tú được tô điểm bằng nụ cười nửa miệng.
Cố Minh Quân cơ hồ cảm nhận được con người này không hề đơn giản. Phương Ý Hiên, là một tên thương nhân Nhật Bản vô cùng thông minh, ai cũng biết điều đó. Nếu như hắn ngu ngốc, thì đã không có được ngày hôm nay.
“Ngài Phương, hân hạnh được gặp mặt.”
“Cố tư lệnh, vinh dự cho tôi.”
Cả hai bắt lấy tay nhau, trong một khoảng khắc nào đó, Cố Minh Quân cơ hồ cảm thấy bàn tay mình bị siết lại bởi người đối diện. Y vội vã rút tay lại, người kia cũng không dám làm gì thêm chỉ thuận theo buông ra.
“Tiếng Trung của ngài Phương đây thật tốt.” Cố Minh Quân ngồi xuống đối diện với Phương Ý Hiên, bản thân tự động rót trà mời khách.
Nên nói thế nào nhỉ? Lịch sự, sang trọng, giống như một tên quý tộc quân phiệt, có thể một tay đè bẹp những kẻ ngáng đường mình. Chẳng cần ví von như vậy, bản thân hắn ta hiện giờ cũng đủ để làm như vậy rồi.
“Mẹ tôi là người Trung Quốc.” Phương Ý Hiên cũng vui vẻ đáp lại, dập tắt điếu thuốc còn đang cháy dở xuống gạt tàn, ánh mắt một chút cũng không rời khỏi thân thể của Cố Minh Quân.
Phương Ý Hiên rất tò mò sau lớp quân phục nghiêm trang kia, Cố Minh Quân là người như thế nào, một tên thích chống đối người khác, miệng nói không muốn nhưng sâu bên trong lại khao khát đến tột cùng hay là một tiểu bạch ngốc nghếch chờ đợi người khác chà đạp mình.
Bất giác, hắn khẽ liếm môi.
“Ngài Phương cũng biết rõ mục đích tôi mời ngài tới đây rồi chứ?” Những hành động đó được Cố Minh Quân trọn vẹn thấy được. Tay siết chặt lấy ống quần, đối với người kia lại bày ra bộ dạng nghiêm túc nhưng sâu trong thâm tâm đã thấy buồn nôn.
Một lũ Nhật Bản rác rưởi, bày cái vẻ mặt đó cho ai xem chứ? Đúng là không biết ghê tởm, y chỉ hận không thể đem lũ rác rưởi này giết hết một lần.
“Phải chăng, thứ tổng tư lệnh muốn là thông tin của quân đội Nhật Bản?” Phương Ý Hiên mất hứng bỏ qua những suy nghĩ ấy, tiếp lời Cố Minh Quân.
“Đúng. Một cái giá hợp lý thì sao?” Cố Minh Quân lập tức trả giá cho thông tin lần này, cái này phải gọi là gì đây? Thông đồng với một tên thương nhân Nhật Bản chỉ để lấy thông tin quân đội phát xít, giúp đất nước sớm ngày giải phóng sao?
“Tôi có ba điều kiện, nếu như Cố tư lệnh thấy hợp lý, chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
Phương Ý Hiên nở nụ cười nửa miệng, cái nụ cười đó khiến người khác phải run sợ, nó chứa đầy những ẩn ý mà chẳng ai có thể biết được, nó có ý nghĩa ra sao?
“Ngài Phương cứ nói.”
“Thứ nhất, cái giá đó không phải là quá bèo bọt so với thông tin vô cùng hữu ích mà tôi mang lại hay sao? Ngài Cố có phải thấy tôi bị lỗ quá nặng không?” Phương Ý Hiên nghe thấy cái giá đó, lập tức lắc đầu không hài lòng, hắn muốn cái giá phải cao hơn nữa.
“Tôi có thể xem xét.” Cố Minh Quân cố gắng bình tĩnh lại, một tên Nhật Bản thối nát đó dám đòi hỏi với cái giá cao hơn với vài ba thông tin nhỏ nhoi thôi hay sao? Nhưng đi nghĩ lại, ít nhiều cũng sẽ có ích lợi cho đất nước, y sẽ cố gắng thương lượng lại mức giá.
“Thứ hai, tôi muốn có sự bảo hộ từ phía ngài tổng tư lệnh đây.” Phương Ý Hiên châm điếu thuốc trên tay, khẽ hút một hơi rồi nhả khói ra xung quanh mặc kệ sự khó chịu của đối phương.
“Điều này không thể.”
Điều thứ nhất, y còn có thể xem xét mà đẩy giá cao hơn một chút, nhưng điều kiện thứ hai ở trên phương diện nào, cũng không thể được.
Các xí nghiệp thuốc lá của Phương Ý Hiên ở trong nước dù gì cũng hoàn toàn thuộc quyền kiểm soát của chính phủ Nhật Bản, Cố Minh Quân nhúng tay vào thì chỉ có hại mà không có lợi, việc bảo hộ cũng không đến lượt y phải đứng ra chịu trách nhiệm.
“Ngài Cố, ngài không thể như vậy được, sau này nhỡ đâu ngài qua cầu rút ván thì sao? Ngài nên nhớ, tôi là người Nhật Bản, không những không giúp đỡ được gì cho nước nhà, thậm chí còn trở thành tên hung thần gian ác không có liêm sỉ bán thông tin cho kẻ thù chỉ vì lợi ích cá nhân.”
Phương Ý Hiên vừa hút thuốc, vừa bày ra cái bộ dạng ủy khuất. Hắn đường đường là một người dân Nhật Bản, lại đi bán thông tin quân đội cho kẻ thù, người đời không đánh đập hắn cũng sẽ oán than hắn nha.
“Một khi bị phát giác, cả tôi và ngài đều rơi vào tình thế bất lợi, ngài nghĩ xem, liệu chính phủ Nhật Bản có để yên cho chúng ta hay không? Có khi lũ người nào đó còn lợi dụng cơ hội, để đường đường chính chính hạ bệ ngài đấy.”
Cố Minh Quân nghe vậy cũng cảm thấy vô cùng thuyết phục, nhưng y nhất quyết không chịu làm vậy, như vậy khác nào là phản bội tổ quốc, bảo vệ lũ phát xít Nhật kia đâu chứ?
“Không thể.”
“Vậy thì cuộc thương lượng chúng ta kết thúc ở đây.”
Phương Ý Hiên vẫn nhận được câu trả lời là không, mới thở dài lắc đầu ngao ngán, dập tắt điếu thuốc của mình, đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhưng Cố Minh Quân lên tiếng kéo hắn lại.
“Khoan đã—"
“Ồ, ngài Cố thay đổi ý định rồi sao? Cuộc thương lượng lần này có vẻ chưa kết thúc được rồi.” Phương Ý Hiên mỉm cười hài lòng, một lần nữa ngồi xuống, đối diện với Cố Minh Quân.
“Việc đó tôi sẽ suy nghĩ và cố gắng làm hết sức mình.”
Y phải kiềm chế lại, không thể đứng dậy lao đến đánh người được. Nếu như cuộc thương lượng cứ vậy mà chấm dứt tại đây, y không chắc cái miệng của Phương Ý Hiên có thể giữ được. Mọi chuyện đồn ra ngoài lại không hay lắm, phát xít Nhật từ đó cũng dễ dàng nắm được điểm yếu của mình.
“Vậy còn điều kiện thứ ba?”
“Thứ ba hửm...? Để tôi nghĩ xem.“
Hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cố Minh Quân, rồi dần dần di chuyển ánh mắt xuống cần cổ trắng nõn kia. Quả thực, thân thể của quân nhân đúng là cực phẩm, từng đường nét đều rất hoàn hảo, so với nữ nhân thậm chí còn có phần hơn.
Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng của Phương Ý Hiên đã cảm thấy rạo rực rồi.
“Nằm dưới thân tôi rên rỉ một đêm, thì thế nào nhỉ?”
Updated 95 Episodes
Comments
Đồ ăn vặt của Trẫm
Thì rất tốt kkk rên rỉ đi Cố tư lệnh
2020-09-01
2
Phạm Thiên
ỳeeeeeee
2020-09-01
1