Thuận theo thế đó, Phan Sự xoay người một gốc 60° tạo thành cú xoay chấn động, nó còn tạo ra một chút gió nhìn cứ như mấy bộ phim kiếm hiệp, di chuyển chân hướng đó rồi đạp thẳng vào bụng tên cướp, hắn vẫn đang còn lóng ngóng chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra là đã ngã ngửa ra sau không kịp trở tay rồi, Phan Sự nhanh chống áp dụng một chút ít kĩ năng bắt tội phạm mà anh được học từ Hoàng Đạt, áp chặt tên trộm dưới mặt đất chờ anh cảnh sát đang đuổi nãy giờ tới rồi giao nộp tên gian manh này luôn.
Phút chốc anh đã trở thành người hùng trong mắt mọi người, tiếng vỗ tay phát ra rần rần làm anh cảm thấy hơi ngại, chỉ biết cười phớ lớ lại với những người hâm mộ bất đắc dĩ đó mà thôi. Xong chuyện nghĩa hiệp rồi anh mới nhớ ra người vừa được mình cứu bằng đôi chân thép này, hình như vẫn còn đang vật vựa giữa đường, lập tức xoay người tìm để đỡ cô ấy đứng lên, nhưng đã không cần thiết nữa vì cô ấy đứng lên từ khi nào rồi.
[ Ờ không sao, cô không cần cảm ơn, tôi thấy cô cứ đứng đơ đơ ra như có keo hay gì giữ chặt chân cô á, nên là tôi mới lao đến để đẩy cô ra, chuyện cũng nhỏ á mà nên không cần khách sáo đâu.]
Vẻ mặt tự cao của anh trưng ra, đưa tay xua xua như không cần cô phải cảm ơn. Thúy Dậu nhắm mắt lại rồi mở mắt ra sau đó nhếch môi cười khinh bỉ cái thái độ "Nghĩ mình làm việc tốt" của anh, nhìn dáng vẻ của người đàn ông này cũng đủ hiểu anh ta trịch thượng đến cỡ nào rồi, nghĩ rằng việc dùng chân đá vào mông của phụ nữ như vậy là trượng phu và sẽ nhận được lời cảm ơn sao.
Thúy Dậu thấy tức cười bởi đáng ra thay vì phải cảm ơn thì anh ta nên nhận một cái tát đến từ cô thì đúng hơn, nhưng cũng nhờ một phần anh ta giúp đỡ nên cô còn được sống để mà chứng kiến cái thái độ tưởng bở này của anh, cô coi như xí xóa mọi chuyện vì dù gì trong cái rủi còn có cái may, mạng sống của Dậu vẫn được bảo toàn là hay rồi đâu còn tâm trí mà trách khứ ai. Nhưng cô nhất quyết không cảm ơn, cô bây giờ chỉ muốn rời đi trong im lặng, chứ đứng lại đây có cảm giác vừa đau vừa nhục nhã, đi được thì cô đi thôi cứ thế xoay người đi mà không nói một lời nào.
[ Này, ít ra cũng phải nói lời cảm ơn chứ, sao mà phủi đích đi luôn vậy?]
Anh không hiểu tại sao trên đời này lại có một người đến cả việc phải cảm ơn ân nhân cứu mạng mình cũng không biết, đó chẳng phải là điều tối thiểu mà một người biết điều phải biết hay sao, khi cảm thấy mình không được tôn trọng anh liền đuổi theo và giữ vai cô lại.
Cô khó chịu quay thẳng người lại nhìn vào anh, cô cười xả giao rồi nắm lấy bàn tay của anh, cái bàn tay khi nãy ghì lấy vai cô, cô giơ bàn tay đó lên cao rồi nói:
[ Anh vừa nói cái gì đó? Này đừng có tùy tiện nói tới cái từ nhạy cảm đó nha, anh mà cũng có tư cách chạm vào tôi nữa hả, hết chân rồi đến tay... Anh đủ rồi nha, ai đời đi cứu người mà còn là phụ nữ nữa đó...Rồi sao? Anh vô tư đạp vào mông tôi đó, là mông đó, giờ anh còn kêu tôi phủi cái gì cơ? Hãy để tôi im lặng và rời đi được chưa. Cảm ơn anh nháááá. Hứ]
Cô thả tay cho tay anh rơi tự do, tức giận mà bỏ đi không thèm ngoảnh lại, lúc này Phan Sự mới biết hình như mình cứu người không đúng cách rồi, nhưng cũng đành thôi vì khi đó cách cứu tốt nhất chỉ có thể làm vậy anh đã cố gắng hết sức rồi. Dù gì nhìn vào hiện thực thì cả hai đều là những người xa lạ không quen biết, nếu ôm nhau rồi lăn sang một bên, biết đâu được bạn trai hay chồng cô ấy đứng ở đâu đó hoặc vô tình biết được thì cũng không hay ho cho lắm, còn mà kéo cô vào lòng anh thì càng kì cục hơn, cách cứu người lạ như đá chân ấy vậy mà an toàn cho đôi bên, anh cũng bảo toàn được tính mạng của mình, còn có thể bắt giữ tên tội phạm thay vì vướng bận ai kia, vậy không phải là anh đã sáng suốt quá sao, thế mà cô lại không hiểu cho anh khiến anh tự nhiên cũng thấy có lỗi với người được mình cứu, cứ tưởng đâu người ta cảm kích lắm chứ.
......1 tuần trước......
[ Con trai của nữ số tướng là làm quan, ngặt nổi đến giờ mà chưa có ai nâng khăn sửa túi.]
[ Dạ đúng, thằng nhỏ đẹp trai, tiền đồ sáng lạng, công ăn việc làm cũng đã có, vậy á mà không ai thèm để mắt tới cô à, chứ cô gái nào thấy nó cũng chạy mất dép, khổ tâm lắm cô ơi gần 40 tuổi đầu rồi chứ đâu còn trẻ trung gì nữa, cứ như vậy con sợ con không có cháu để mà bồng mà bế mất.]
Mẹ của Phan Sự (cô Hồng) đến xem bói tại chỗ quen, nơi đây là nơi bà thường hay đến mỗi khi thấy cuộc sống bế tắc, nói là thường nhưng đây cũng mới là lần thứ hai bà đến, sau lần thứ nhất cách đây 15 năm bà đến đây vì Phan Sự rớt môn ở trường đại học. Giờ thì bà quay lại cũng vì anh ấy nhưng là chuyện thành gia lập thất.
[ Cũng do nó thôi]
Bà thầy bói phán một câu ngắn gọn, cô Hồng nghe nhưng mà vẫn chưa hiểu ý nên phải hỏi lại lần nữa
[ Vâng con vẫn chưa hiểu thưa cô, cô có thể giải thích được không? Do nó là sao ạ?]
[ Toàn do nó tự cắt mối lương duyên đấy, nữ yên tâm không có con ma nữ hay âm bình nào theo nó phá đâu, chỉ là do sự chấp niệm của nó nên vẫn chưa chịu từ bỏ nữ nhi thuở ban đầu, chính nó tự tách biệt mình với những mối lương duyên sau này hỏi sao không ế cho được.]
Cô Hồng tin lời bà thầy bói là đúng, vì chính bà cũng cảm nhận được sự chấp niệm đó từ con trai mình, Phan Sự vẫn chưa quên được người yêu cũ, cũng đúng thôi vì đó là sự chia xa trong lúc họ vẫn còn yêu nhau mà nói dứt sao dứt được, cũng vì tình yêu đó mà tình cảm mẹ con giữa Sự và mẹ cũng dần rạn nứt, vì mẹ đã ngăn cản anh đến với người mình yêu nên anh không can tâm với hành động đó, vì vậy hai mẹ con cũng dần xa cách hơn trước.
[ Nhưng nữ yên tâm, nữ đã làm đúng không có sai đâu, sắp tới nữ sẽ nhận được tin vui thôi, có một cô gái cực kì dễ thương mang đến may mắn cho gia đình nữ]
[ Thật hả cô]
Đang buồn thì nghe được tin vui đó, bà như thấy có ánh sáng chíu rọi vào vậy, bừng sáng hẳn ra.
[ Nhưng... Vẫn còn phụ thuộc vào thằng bé đó, chưa chắc đâu, chưa khẳng định đâu, định mệnh vẫn nằm trong tay nó, nếu nó muốn thì nhà bà mới nhận được cái lộc này, còn nếu nó vẫn cố chấp như thế thì chỉ có thể là sống một mình cho đến già, đây dường như đã là cơ hội cuối cho thằng bé đó nữ à]
[ Vậy còn cô bé dễ thương kia thì sao hả cô?]
[ Thiên cơ bất khả lộ]
Bà thầy bói lắc đầu, chỉ nói như vậy nghĩa là " Ý trời không thể nói". Điều này làm cho bà Hồng có nhiều trăn trở và suy nghĩ trong đầu, bà sợ thằng con trai cứng đầu này sẽ lại vụt mất cơ hội cuối vì một đứa con gái không ra gì kia. Bà ngăn cấm chuyện yêu đương đó đều phải có lí do, bà muốn dâu còn không được vậy thì tại sao bà lại từ chối người mà con trai mình yêu chứ, tất nhiên phải có gì đó phía sau nên bà mới làm vậy, vậy mà Phan Sự lại không hiểu cho bà, cứ cố chấp với cái tình yêu vô bổ đó, bà cũng không biết phải làm sao với thằng con khờ khạo này nữa. Giờ chỉ có thể trông ngóng xem chuyện gì sẽ tiếp tục diễn ra, mong rằng con trai của bà sáng suốt trong khoảng thời gian tới, chứ tuyệt tử tuyệt tôn là điều bà ngao ngán nhất.
Phía trước cửa có tiếng chuông reo lên, Phan Sự đã bấm chuông liên tục cố tình để người đang trong nhà kia phải ra nói chuyện.
Cô gái ra mở cửa, người này chính là bạn gái cũ của Phan Sự, hai người họ vừa mới chia tay cách đây một tuần, nguyên nhân là vì mẹ của anh không cho phép anh quen cô gái này, dù họ còn yêu nhau nhưng buộc phải chia xa nên thời gian hiện tại họ vẫn còn nhiều lưu luyến chưa thể dứt ra được, trong một tuần qua Phan Sự đã ghé nhà cô bấm chuông nhưng chưa lần nào cô muốn ra mở cửa cho anh, hôm nay dù có bận việc nhưng anh vẫn cứ ôm hi vọng mà đến bấm chuông kêu cửa tiếp, đúng là sự kiên trì đã không phụ lòng anh, lần này cô đã ra mở cửa.
[ Anh còn đến đây làm gì?]
[Sao tới bây giờ mới ra mở cửa?]
Anh cau có nhìn cô gái mà hỏi, có vẻ anh bắt đầu cảm thấy bực mình khi phải đợi quá lâu để được đối mặt. Min Hi ngơ ngác không hiểu đây là ý gì, đáng ra cô mới phải là người cáu giận anh, đằng này anh giành giận cô trước, cứ tưởng anh đến là để dỗ dành và năn nỉ cô quay lại, nhưng thấy thái độ này thì hình như không phải.
[ Tôi không thích thì tôi không mở, mắc cái gì anh cọc với tôi]
Anh quăng vào người cô hàng tá tấm ảnh, từng tấm một rơi xuống mặt đất, hiện rõ nét người trong khung hình.
[ Không phải một mà đến tận 3 thằng, cái đầu này của tôi là chỗ để cô cắm sừng lên hả Min Hi?]
Anh bức xúc chỉ mạnh vào đầu, mặt anh đỏ bừng vì thấy thái độ lúng túng đó, thế là đúng rồi cô lừa dối anh là thật rồi, cô đã ngoại tình trong khoảng thời gian vẫn còn quen anh vậy mà anh không hề hay biết, vẫn yêu và dành trọn tình cảm cho cô, đến mức mẹ có ngăn cấm nhưng anh cứ mặc kệ mà đến tìm cô để mong cô không giận và tha thứ cho anh, nhưng cho đến tận bây giờ nói chính xác hơn là tình cảm của anh vừa mới chấm dứt rồi, cũng phải cảm ơn mẹ khi đã giúp anh biết được con người như Min Hi không đáng được nhận sự yêu thương từ anh.
[ Thì sao? Anh nhìn lại anh đi, suốt ngày chỉ biết lo cho công việc của mình, anh đã thật sự quan tâm tôi chưa? Tình yêu của anh lớn quá ha, lớn như cái đống rác này vậy, anh quăng hộ tôi nhé thùng rác lớn ở đằng kia đó rồi đi khuất mắt tôi luôn đi, đã không cho người ta được tình yêu cũng đành, đằng này vật chất cũng không có mà anh đòi yêu ai...Anh cứ sống với đồng lương luật sư ít ỏi đó của anh đi ha, còn tôi bận phải đi tìm đại gia của đời mình rồi, biến lẹ giùm cái.]
Cô đưa một bịch chứa đầy những món quà mà anh đã tặng cô lúc còn yêu nhau, thứ đó Min Hi chỉ xem như rác chứ không phải là kỉ niệm ngọt ngào gì, phải nói Min Hi là một con người tuyệt tình và trơ trẽn, cô nói mà hoàn toàn không ngượng miệng cũng chả có chút động tâm hay là hối lỗi với anh, Phan Sự thật sự muốn biết cô là đã từng yêu anh chưa vậy? Hay mọi thứ trước kia từ lời yêu, từ cái ôm, từ nụ hôn cô ấy trao anh đều là giả tạo hết sao, cô ta chỉ coi anh như một món đồ chơi thì phải, giờ anh còn biết được một mặt tham vọng của cô ả mà trước giờ nó được che lắp bằng cái mặt nạ ôn nhu, dịu dàng và thơ ngây. Hóa ra anh không cho cô ả sống trong nhung lụa gấm vóc, nên cô mới trở mặt mà rời đi ngay khi có dịp, không hề có chút đắn đo cũng chả cần phải suy nghĩ, vứt được thì vứt liền ngay.
[ Đúng là tôi không cho cô được những thứ xa hoa lộng lẫy gì đó, nhưng ít ra tôi cũng đâu có thay lòng đổi dạ hay để cô sống trong cơ cực, khổ sở, tôi thấy tôi đối xử với cô cũng đâu quá tệ mà người tệ đúng hơn là cô đó, cô cũng nên nhìn lại mình đi. Thôi coi như tôi tử tế với cô đến phút cuối luôn vậy, tôi dục rác giùm cô. Bắt đầu từ bây giờ tôi và cô không có liên quan gì đến nhau nữa.]
Anh nhặt lấy bịch đồ mà cô đã quăng xuống đất kia lên, bước đi như bình thường đến bên cái thùng rác lớn mà Min Hi chỉ, rồi quăng hết tất cả vào, trong thâm tâm anh cũng đã quăng hết những kỉ niệm từng có với cô ả vào sọt rác, nó không còn đáng để anh phải nhớ lại. Min Hi đứng đó nhìn anh cười khinh bỉ, được một lúc đang tính đi vào nhà thì nghe thấy tiếng Phan Sự nói vọng từ xa.
[ Trong đống đồ này có một con gấu lúc trước tôi tặng cô tôi có nhét tiền vào đó, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô cảm ơn tôi, chắc do cô chưa mở ra xem thì phải, tôi cất công nhét tiền vào dữ lắm đấy vậy mà không một lời cảm ơn, thôi tôi đi đây, à mà đừng có lục lọi thùng rác để kiếm con gấu đó nha, thùng này hôi lắm, bye bye.]
Anh nói xong rồi rời đi, kèm theo đó là cái vẫy tay đầy khiêu khích, dáng đi ung dung của anh đang ngược lại hoàn toàn với thái độ của Min Hi, cô tức giận mà nói lớn lên vì có lẽ cô đang khinh bỉ anh nên mới hành động như vậy.
[ Anh nghĩ tôi điên chắc, tiền của anh bao nhiêu mà đòi tôi phải đi lục thùng rác để lấy, mấy đồng tiền lẻ đó tôi kiếm được mấy hồi.]
Phan Sự dừng bước, anh nhếch môi cười, hai tay bỏ vào túi quần rồi sau đó quay người lại nhìn Min Hi mà nói với giọng điệu thản nhiên.
[ Cũng không nhiều đâu 2000 đô thôi.]
Nói xong anh nháy mắt với cô ả một cái như trêu ngươi, thấy được nét mặt há hóc của cô anh chỉ thấy nực cười thôi, giá trị của cô trong mắt anh bây giờ là một con số âm vô cùng.
Updated 22 Episodes
Comments