Chap 2

Phòng y tế. Thảo cẩn thận đỡ Phát ngồi xuống giường.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Ngồi yên đó, tao lấy thuốc.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Không sao đâu,em…
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mày im đi.
Cô mở tủ, lục tìm chai thuốc sát trùng. Cô kéo ống tay áo Phát lên, nhìn thấy một vết bầm tím. Ánh mắt cô tối lại.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Đau lắm hả?
Phát lắc đầu, nhưng tránh ánh mắt cô.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Nói dối.
Cô nhúng bông vào cồn, nhẹ nhàng chạm lên vết thương.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Xíu thôi, không đau lắm.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mày mà còn nói không đau, tao đấm cho một cái.
Phát cười nhẹ, nhưng rồi nhăn mặt vì động vào vết thương. Thảo lườm cậu, nhưng không nói gì nữa. Không khí yên lặng một lúc. Thảo cúi đầu, giọng thấp xuống.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Xin lỗi.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Hả ?
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Tại tao, tụi nó mới đánh mày nặng hơn.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Không phải lỗi của chị đâu
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Nhưng…
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Em không sao mà
Cậu cười, dù khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt. Thảo nhìn cậu một lúc lâu.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Lần sau, đừng chịu đựng một mình nữa.
Bên ngoài trời tối dần. Gió thổi nhè nhẹ, mang theo mùi bánh tráng thơm lừng. Phát và Thảo ngồi trước quầy, đèn livestream bật sáng.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Hello cả nhà, nay em với Phát lại lên sóng đây!
Bình luận nhảy liên tục. “Trời ơi, sáng nay coi tức quá!” “Tên đó bị phạt chưa?” “Phát ổn không vậy?”
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Mọi người đừng lo, tui vẫn ổn. Bánh tráng vẫn ngon như thường ngày nha!
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Đúng rồi, mấy bà bỏ qua cái drama sáng nay đi, giờ tập trung chốt đơn! Nay ai mua 10 bịch tui tặng thêm 1 bịch free nè!
“Chốt 5 bịch!” “Tui lấy 3 bịch nè!” “Gửi về quận 5 được không chị?”
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Được hết! Ship toàn quốc nha!
Cả hai đang vui vẻ chốt đơn thì— RẦM! Cánh cửa quán bất ngờ bị đẩy mạnh. Tuấn và mấy đứa đàn em đứng trước cửa, ánh mắt khiêu khích.
Tuấn
Tuấn
Ồ, bán bánh tráng đông vui ghê ta?
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mày tới đây làm gì?
Tuấn
Tuấn
Tao đi ngang thấy quán rẻ tiền này, nên ghé thử coi có gì vui.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Không chào đón mày. Đi đi.
Tuấn
Tuấn
Haha, sao căng vậy?
Hắn cười khẩy, rồi bất ngờ vươn tay— CHÁT! Hắn quơ tay, hất đổ rổ bánh tráng trên bàn. Bịch! Bịch! Những bịch bánh tráng rơi xuống đất, rơi vãi khắp nơi.
Không khí đông cứng lại. Thảo nghiến răng, tay siết chặt.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mày muốn gì?
Tuấn
Tuấn
Tao chỉ muốn thử xem bánh tráng này ngon tới mức nào mà tụi mày suốt ngày tâng bốc.
Hắn giẫm lên một bịch bánh tráng, nghiền nát nó dưới chân. Phát nhìn chằm chằm, mắt tối sầm. Những gì cậu cố gắng, những gì mẹ cậu vất vả làm ra… Bị giẫm đạp như rác. Thảo không nhịn được nữa— Cô nắm chặt tay, chuẩn bị lao vào.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Thảo, dừng lại.
Giọng cậu trầm xuống, khác hẳn mọi ngày. Thảo quay qua, thấy Phát đang đứng dậy. Tay cậu nắm chặt đến mức run rẩy. Lần đầu tiên… Phát không còn im lặng nữa.
Không khí căng như dây đàn. Tuấn nghiền nát bịch bánh tráng dưới chân, ánh mắt đầy khiêu khích.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Nhặt lên.
Tuấn
Tuấn
Hả? Mày nói gì?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Tao nói, nhặt lên.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Tuấn, giọng không còn yếu ớt như mọi khi. Đám đàn em của Tuấn cười phá lên.
Đàn em
Đàn em
Haha, coi kìa! Nó tưởng nó ra lệnh được cho mày đó Tuấn!
Tuấn
Tuấn
Nhặt lên? Tao thấy mày nên quỳ xuống nhặt thì hơn!
Hắn vung tay— Bốp! Một cú đấm thẳng vào mặt Phát. Phát loạng choạng, khóe môi rách toạc, máu rỉ xuống cằm.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Phát !
Cô lao tới nhưng bị một thằng đàn em chặn lại.
Tuấn
Tuấn
Tao đã nói rồi, đừng có bày đặt sĩ diện. Mày nghèo, mày chỉ là thằng bán bánh tráng. Cái này… (hất đống bánh tráng xuống đất) … chỉ là rác.
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Mày có thể coi thường tao, nhưng đừng động vào bánh tráng của tao.
Tuấn
Tuấn
Rồi sao? Mày định đánh lại tao hả?
Hắn cười khinh miệt, rồi tung thêm một cú đấm. Bốp! Phát ngã xuống, đầu đập vào cạnh bàn. Cơn đau buốt óc lan khắp người.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Buông tao ra!
Cô vùng vẫy, mắt đỏ hoe, nhưng vẫn bị giữ chặt.
Tuấn
Tuấn
Làm ơn đi, nhìn mày như con chó bị đánh ấy.
Hắn cúi xuống, định giật cổ áo Phát để đánh tiếp— Đúng lúc đó— ???: MÀY ĐANG LÀM CÁI GÌ Ở ĐÂY?! Giọng nói lạnh lùng vang lên. Tất cả sững lại. Một người phụ nữ đứng trước cửa quán, đôi mắt sắc bén quét qua cảnh tượng trước mặt. Mẹ của Phát. Bà mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, tóc buộc cao, nhưng ánh mắt chứa đầy bão tố.
Không khí trong quán như đóng băng. Tuấn nhìn người phụ nữ trước mặt, cổ họng nghẹn lại. Mẹ của Phát không nói gì, nhưng ánh mắt bà như dao sắc, quét qua từng người một. Tuấn nuốt khan. Mẹ Phát không cao lớn, nhưng khí thế của bà đủ khiến hắn phải lùi lại một bước.
Tuấn
Tuấn
Hôm nay tao tha cho mày.
Hắn rút tay lại, nhìn Phát một cái đầy khó chịu.
Tuấn
Tuấn
Nhớ đó, đừng có tỏ ra cứng đầu trước mặt tao nữa.
Hắn quay người, ra hiệu cho đàn em rút đi. Bọn chúng cười cợt một chút, nhưng cũng không dám làm thêm gì. Thảo lập tức lao đến, đỡ Phát dậy.
Nguyên Thảo
Nguyên Thảo
Mày sao rồi? Có đứng dậy được không?
Võ Tấn Phát
Võ Tấn Phát
Không chết được…
Mẹ Phát tiến lại, nhìn vết thương trên mặt con trai. Bà thở ra thật khẽ, nhưng trong mắt toàn là bão tố.
Mẹ Phát
Mẹ Phát
Vào nhà
Không ai dám cãi. Tuấn đứng ngoài cửa, liếc nhìn một lần nữa rồi hừ lạnh.
Tuấn
Tuấn
Để xem lần sau ai cứu được mày nữa.
Nói rồi, hắn bỏ đi.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play