Một người con trai anh tuấn khoác lên người bộ vest đen cực bảnh, anh ngồi trên chiếc ghế gam màu trắng, trên bàn là một bữa ăn thịnh soạn với cả những ly rượu vang sóng sánh ánh tím đỏ.
Trình Triết im lặng nhấp rượu một mình mặc cho chị và mẹ mình tiếp chuyện với hai ông cổ đông của công ty. Bên cạnh anh còn một ghế trống, chắc là người đó sẽ không tới. Trình Triết biết rõ đây cũng chính là người không có hứng thú tranh giành vị trí của anh, như vậy kể ra cũng tốt, cậu không có mặt anh càng dễ xử lý.
Bữa dùng cơm khá náo nhiệt giữa tiếng cười nói, ai hỏi anh thì anh trả lời, lâu lâu cười lấy lệ để người ta còn biết sự xuất hiện của mình. Chủ đề xung quanh tới các đề án làm ăn nhưng có lẽ đó không phải là vấn đề chính.
Nhẹ nhàng đặt ly rượu lên bàn, Trình Thiên Ái đảo nhẹ mắt sang mẹ Trình, bà khẽ gật đầu rồi lên tiếng:
"Sắp tới có lẽ tôi phải đi ra nước ngoài một thời gian để lấy được bản hợp đồng của khu A, nhưng công ty thì không thể một ngày không có người quản lý, cho nên hai vị đổng sự đây cùng Trình Triết có thể cho ý kiến về người quản lý công ty tạm thời được không?"
"Chẳng phải có Trình Triết đây sao? Cậu ấy rất có tài mà..."Ông Tiến nhìn anh cười nói.
"Nhưng tình trạng sức khỏe của em tôi không tốt." Thiên Ái đáp lời.
"Vậy thì cô Ái đây là sự lựa chọn tốt nhất rồi." Vị cổ đông còn lại sửa lại cổ tay áo, giọng thản nhiên.
Lúc này Trình Triết nhìn sang Thiên Ái, anh thấy rất rõ vẻ mặt đang kìm nén niềm vui của cô. Khẽ nhếch môi lên một cái anh dựa lưng vào ghế tiếp tục xem cuộc tranh luận. Vẫn chưa tới lượt ý kiến của anh, nên anh không vội chút nào.
"Vậy chúng ta quyết định chọn Thiên Ái nhé. Ngày mai tôi sẽ tổ chức cuộc họp dời quyền quản lý." Bà Hà đột ngột lên tiếng khiến Trình Triết không thể ngồi im được nữa
"Ơ hay... Con vẫn chưa được nêu ý kiến cơ mà."
"Mẹ tưởng con im lặng là đồng ý rồi chứ?"
"Dạ không, chỉ là con đang suy nghĩ tìm người nào thích hợp hơn giám đốc Ái đây thôi." Vừa nói anh vừa lườm chị mình, nụ cười trên môi cô tắt ngủm.
"Quyết định của em là ai? Đừng làm tốn thời gian của mọi người."
"Được rồi... được rồi, chị đừng nóng vội chứ."-Trình Triết nở nụ cười tà ác sau đó nghiêm mặt "Tôi chọn..."
Xế trưa, Chu Đồng Nhiên mân mê hộp bánh quy mà mẹ vừa đến thăm tặng, cô chần chừ hồi lâu mới cố gắng không ăn nó, không phải là không muốn... mà là không muốn ăn một mình. Cô đứng dậy cầm gậy bước ra ngoài, trên tay xách hộp bánh thơm nứt.
Chu Đồng Nhiên vặn tay nắm cửa chỉ nghe tiếng lách cách. Cửa đã khóa, vậy là anh đã đi ra ngoài. Cô thoáng thất vọng nhưng lại không trở về phòng mà ngồi xuống băng ghế gần đó.
Hai tiếng đồng hồ chờ mòn mỏi, bất giác cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết, lúc thức dậy cũng không thấy anh về. Hôm nay là chủ nhật, có khi nào anh quên lời hẹn với cô rồi không? Nghĩ vậy, lòng cô chợt trùng xuống, hai ngón trỏ chạm vào nhau... cô do dự một lúc.
"Em đợi tôi?"
Giọng nói lạnh tanh kéo cô về với thực tại. Chu Đồng Nhiên ngước đầu lên dù biết không thể nhìn thấy chủ nhân của giọng nói đó.
"Trình Triết?"
Cô chợt hỏi, giọng anh hôm nay có chút gì đó khác lạ.
"Chứ em nghĩ là ai."
"Giọng anh?"
"À.. lúc nãy tôi đi dùng cơm với gia đình, uống nhiều nước đá nên bị đau họng."
Cô "Ồ" lên một tiếng như hiểu ra mọi chuyện, lòng cũng nhẹ hơn rất nhiều. Trình Triết bước lại gần cô thì thầm:
"Em mau đi thay đồ, rồi chúng ta đi."
Chu Đồng Nhiên khẽ gật đầu, cô đưa hộp bánh cho anh rồi quay trở về phòng. Trên chiếc giường trắng là một hộp quà, bên trong là bộ trang phục cô nhờ y tá lén mua giúp. Chu Đồng Nhiên khoác bộ đầm hồng nhạt trông rất ngọt ngào lên người, chải lại mái tóc hơi rối của mình, tô điểm bằng một chiếc băng đô kết hạt trắng nhỏ. Cô phủi nhẹ, tay đặt lên lồng ngực đang phập phồng…
Đúng lúc cô vừa mở cửa ra, đã nghe thấy tiếng khàn khàn khác lạ của Trình Triết vọng đến:
"Chúng ta có thể đi được rồi."
Hai người vừa bước đi được một đoạn, thì nghe tiếng bác sĩ y tá đẩy băng ca người bệnh vội vã bước qua, kèm theo đó là một mùi hương quen thuộc... Cô dừng lại, chỉnh lại cổ áo của mình rồi đi tiếp.
Gió lùa nhẹ trong đêm tối, anh dắt tay cô băng qua mọi phố phường. Hôm nay hình như Trình Triết ít nói hơn mọi ngày, lúc nào anh cũng là người bắt chuyện trước bây giờ anh im lặng, cô cũng chẳng biết phải nói gì, chỉ tham lam cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh trước khí trời se lạnh.
"Đi đâu đây?"- Trình Triết bất ngờ hỏi.
"Chẳng phải anh nói chúng ta đi công viên Cony sao?" Cô đưa ánh mắt khó hiểu nhìn anh.
"À... à... đúng rồi, tôi quên mất." Anh khẽ gãi đầu, cười gượng.
Chẳng mấy chốc, hai người đã đứng trước cổng công viên Cony hoành tráng lấp lánh. Chu Đồng Nhiên hào hứng nghe âm thanh náo nhiệt bên tai, nắm lấy tay anh kéo vào trong, nhìn cô giống như một đứa con nít lần đầu đi chơi vậy. Trình Triết bảo cô đứng đợi anh đi mua vé, cô gật đầu lia lịa nhưng rõ ràng trong đầu cô hiện giờ chỉ toàn hình ảnh một công viên náo nhiệt, toàn đồ ăn và cả những thứ dễ thương nữa. Vừa ngóng được một ông chú rao kem là cô nhảy tít cả lên, liền mò theo tiếng gọi mà đi.
Bộp..! Chu Đồng Nhiên va phải một người đàn ông to lớn. Ông ta khẽ trừng mắt nhìn cô:
"Không biết nhìn đường à, bộ mù chắc."
"Mắt tôi thật sự không được tốt cho lắm. Xin lỗi."
"Bị mù mà dám đi một mình vậy à... hay là giả mù cho qua chuyện." Ông ta không những không thông cảm còn to tiếng quát tháo, đã thế còn đưa đôi tay khỏe mạnh của mình đẩy một cô gái yếu ớt.
Chu Đồng Nhiên chao đảo sắp ngã, cô nhắm tịt mắt lại chuẩn bị chịu đựng nỗi đau, nhưng may mắn thay cô lại rơi vào vòng tay ngọt ngào.
"Cẩn thận!"
Trình Triết chạy đến đỡ cô, nhờ vậy mà Chu Đồng Nhiên tránh khỏi được cú đo đất. Anh giúp cô đứng vững lại, phủi ít bụi trên người cô, rồi quay lại nhìn người đàn ông lúc nãy.
"Ăn hiếp một cô gái không thấy đường vậy là hay lắm à..."
"Tôi...." Người đàn ông thấy mặt anh dữ tợn, xung quanh mọi người người tụ tập lại xem càng đông, nếu ông ra tay bạo lực với thằng nhãi này, thế nào cũng bị tống vào phòng bảo vệ. Nghĩ thế, ông ấy xuống nước nhượng bộ. "Tôi lỡ tay được chưa? Hừ!"
"Cút."
Anh thét, rồi người đó bỏ đi, Trình Triết cũng chẳng muốn đánh cái bọn cặn bã đó, chỉ tổ làm dơ tay. Lúc này anh đưa ánh mắt khó chịu nhìn Chu Đồng Nhiên. Như cảm nhận được, cô liền đeo lên bộ mặt cún con:
"Trình Triết, xin lỗi... Anh đừng khó chịu nhìn tôi như vậy?"
"Sao em biết tôi đang nhìn em?"
"Cảm nhận!"
Đúng vậy, ông trời tuy đã lấy đi mất ánh sáng của đôi mắt cô, nhưng bù lại cho cô một tâm hồn nhạy cảm, một bộ não có thể cảm nhận được mọi việc đang xảy ra và cả đôi tay này nữa, có thể nhận diện ra bất kì ai cô quen chỉ cần một cái sờ nhẹ. Vì vậy, ngay lúc này đây, cô có thể dễ dàng hiểu được tâm trạng anh thế nào? Ánh mắt nhìn cô ra sao, là cô quá đỗi vui mừng cho nên không màng đến suy nghĩ của anh.
"Đừng giận nữa, đi chơi thôi."
Cô lại tiếp tục kéo tay anh về khoảng không phía trước, Trình Triết bất lực với cô nàng này. Anh ngồi sụp xuống cõng cô trên lưng. Chu Đồng Nhiên hơi bất ngờ trước hành động của anh, có chút chống cự nhưng thất bại hoàn toàn.
"Im nào, như vậy an toàn hơn. Nói đi, em muốn chơi cái nào đầu tiên."
"Vòng quay ngựa gỗ!!! Thẳng tiến nào."
Cô đưa tay chỉ thẳng ra phía trước, anh mỉm cười đèo cô trên lưng bước đi. Một cảm giác lạ mà trước đây anh chưa từng có, chắc là vì trước đây anh không thân thiết và gần gũi với cô gái nào.
Trình Triết đặt cô lên con ngựa gỗ trắng, vừa định ngồi lên con ngựa kế đó thì thấy cô cứ loay hoay không vững, anh bước qua ngồi đằng sau cô. Hay tay vòng lên phía trên giữ cô lại... Khung cảnh ấy khiến biết bao nhiêu đôi tình nhân phải ngưỡng mộ kèm theo cả ghen tị ồ cả lên. Còn Chu Đồng Nhiên chỉ biết cúi đầu đỏ mặt, tim cô gần như muốn bay cả ra ngoài.
Hoàn tất trò đầu tiên, cô đã muốn khụy xuống vì hành động quá mức gần gũi ấy, vì vậy cô quyết định chọn trò nào anh không thể gần cô được.
"Chơi cái trò ghế quay vòng gì gì đó đi."
“Đu quay trên không?” Trình Triết nghi hoặc hỏi.
Chu Đồng Nhiên gật đầu cái rụp: “Chính xác.”
Tất nhiên trò này mỗi người một ghế cho nên cô bớt căng thẳng hơn hẳn. Nhưng vừa bước xuống, anh đã nhẹ nhàng vén tóc con đang xõa trước mặt cô, Chu Đồng Nhiên khẽ giật mình lùi về, cô vén mớ tóc còn lại rồi cười với anh.
"Tôi đói rồi, mình kiếm gì đó ăn đi."
"Kem? Được không?"
"Tất nhiên là được rồi, món khoái khẩu của tôi đó."
Cứ tưởng khi ăn sẽ được yên lành, ai ngờ cô vô ý bị quệt một đường kem trên mặt. Trình Triết tốt bụng, lấy khăn giúp cô lau đi, bàn tay anh nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt đỏ bừng bừng. Cô thật sự chịu hết nỗi rồi, cứ đà này cô lên cơn đau tim mất thôi... Tim ơi! Đừng đập nhanh nữa mà, cũng đừng phát ra tiếng to như thế.
"Trình Triết này, trước khi anh nhập viện, anh làm gì vậy?"
"Tôi chỉ làm nhân viên quèn ở tập đoàn Trình Gia thôi."
Nghe đến đây, cô đặt muỗng kem xuống. "Trình Gia" là tập đoàn lớn, hơn nữa còn là đối tác quan trọng của Chu Thị.
"Còn cô?"
"Mẹ tôi là tổng giám đốc tập đoàn Chu Thị, tôi chỉ là một trợ lý theo sau bà và khi tôi đủ kinh nghiệm để nhận chức giám đốc thì căn bệnh về mắt đột nhiên nảy sinh..." Chu Đồng Nhiên thành thật trả lời.
"Chu Thị - Một tập đoàn có tiếng của thành phố, xem ra... tôi quen với cô tiểu thư nhà giàu rồi."
"Công ty anh làm không phải rất lớn còn gì, tôi không xem trọng thân thế những người tôi xem là bạn cho lắm, tôi đơn giản thích được nói chuyện và kết thân thôi, không muốn dựa vào quan hệ làm ăn."
Chu Đồng Nhiên chậm rãi nói, thật sự cô đã thay đổi suy nghĩ rất nhiều từ khi mù lòa. Cô bắt đầu có những suy nghĩ đúng đắn về cuộc sống, ít nhất cô cảm nhận được ai là người bạn chân chính, ai là người lợi dụng cô để làm ăn thăng tiến. Bây giờ, anh ở trước mặt cô như thế này, đưa bàn tay ra là có thể chạm được nhưng mà sao cô thấy xa lạ đến thế, anh không còn cười thoải mái như mọi ngày, hay tại đi chơi cùng cô khiến anh khó chịu.
Trình Triết thấy không gian trùng xuống biết mình đã nói những điều không đúng, anh đứng dậy trả tiền dắt cô ra khỏi quán.
"Ấy... tôi chưa ăn xong mà..."
"Ngột ngạt quá, ra ngoài hóng gió thôi."
Anh nói một câu chả liên gì tới cô. Anh có mà đi một mình, sao lại dẫn cả cô theo như thế chứ. Uổng ly kem ăn mới được một nửa.
"Chúng ta chơi trò kia rồi về nhé."
Trình Triết chỉ lên đu quay tình yêu lớn nằm giữa công viên, rồi lại nhìn cô, anh sực nhớ cô không nhìn thấy được, chợt tự cười bản thân mình ngốc nghếch. Anh đặt hai tay lên vai cô, vui vẻ đẩy cô đi.
"Đi chơi đu quay thôi."
"Kem..." Chu Đồng Nhiên vừa đi vừa nũng nịu như con nít. Cô cứ lải nhải bắt Trình Triết mai mốt phải đền lại chầu kem khác cho mình. Anh không nói gì, hình như đang suy tính gì đó.
"Á! Anh làm gì vậy hả?"
Thấy người mình trở nên nhẹ tênh, chân rời khỏi mặt đất, sau lưng và cả chân có một bàn tay luồn qua.
Trình Triết đang bế cô trên tay.
"Thả xuống... tôi tự đi được mà." Chu Đồng Nhiên khẽ giãy dụa.
"Phía trước nhiều bậc thang lắm, không khéo em lại ngã, nếu em không thích thì tôi thả tay ra vậy."
Cô khẽ rùng mình, con người như anh đúng là không thể đùa được. Không chừng anh nói thả là thả thật, giống như vụ anh ném cô ra ngoài hành lang. Chậc chậc, với khoảng cách này, mông cô tiếp đất thế nào cũng nở hoa cho xem.
Chu Đồng Nhiên chỉ còn biết lặng im, cô ngoan ngoãn vòng hai tay qua đầu anh bám trụ an toàn. Trái tim một lần nữa đập lệch nhịp, sao chỉ trong một ngày anh lại mang cho cô nhiều cảm xúc hỗn độn thế này.
Trình Triết đặt cô xuống ghế đệm đỏ, cùng lúc vòng quay sắp bắt đầu, anh áp sát mặt cô từng hơi thở nam tính phả lên người. Chu Đồng Nhiên ngượng chín cả mặt nhưng vẫn không có cách nào đẩy ra anh được, cô không nhìn thấy được gì lỡ mạnh tay làm anh bị thương.
Gương mặt ửng hồng của cô làm anh cũng thấy ngại. Biết mình gần gũi quá mức, anh liền buông tay ra ngồi cái ghế đối diện đó, lồng ngực phát ra tiếng tim đập rất nhanh...
Không khí im lặng tràn đầy màu hồng bao trùm, cô cúi đầu hay tay nắm chặt, còn anh thì đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ nơi thành phố tràn ngập ánh đèn lấp lánh, tiếc rằng cô thấy được bức tranh thành phố về đêm tuyệt đẹp này. Anh khẽ liếc mắt nhìn cô, lòng hiểu được rằng thời gian ở bên cô còn lại rất ngắn nhưng anh vẫn muốn tiếp tục vui chơi và nói chuyện với cô. Cơ mà tình cảnh gượng gạo hiện giờ khiến anh không mở miệng lên được.
Vòng quay kết thúc cũng là lúc anh đưa cô trở về thế giới thực tại nhàm chán. Trên đường về, không ai nói với nhau câu gì, chỉ nhìn nhau cười bâng quơ. Trở về bệnh viện, anh dừng lại phòng bệnh 302 quen thuộc, bỗng dưng anh cúi người xuống thì thầm vào tai cô:
"Tạm biệt, hẹn gặp lại."
"Cám ơn anh, hôm nay tôi rất vui... mai gặp lại, anh ngủ ngon."
Cô đưa tay vẫy chào anh, rồi quay lưng bước đi...
Updated 74 Episodes
Comments