[Đồng Tiền Ngũ Đế] Thiên Mệnh Thất Sát
Chương 1: Nhật ký.
— Đôi khi tôi tự hỏi, nếu ngay từ đầu mình chưa từng tồn tại, liệu mọi chuyện có tốt đẹp hơn không?
— Tôi chưa từng nghe giọng của mẹ, vì bà đã chết ngay sau khi sinh tôi.
— Tôi cũng không nhớ hơi ấm của cha, vì ông bỏ tôi lại khi tôi mới lên năm.
— Người ta nói ông chết đuối dưới hồ, vì không biết bơi.
— Tôi không biết có phải vậy không, hay đơn giản là ông cũng muốn bỏ đi giống như mẹ.
— Năm năm sau đó, tôi sống đơn độc.
— Một đứa trẻ năm tuổi, tự chăm sóc bản thân, tự làm việc kiếm tiền, tự nấu ăn, tự giặt giũ.
— Tôi cứ thế tồn tại, như một cái bóng bị thế gian này vứt bỏ.
— Rồi có một người thương hại tôi, nhận nuôi tôi.
— Tôi đã nghĩ rằng cuối cùng, mình cũng có một mái nhà.
— Nhưng không lâu sau đó, người ấy cũng chết.
— Và thế là mọi người bắt đầu bàn tán.
— Họ gọi tôi là sao chổi, là kẻ mang số mệnh thất sát.
— Họ nói bất cứ ai ở gần tôi cũng sẽ chết.
— Họ sợ hãi, xa lánh, ghê tởm tôi.
— Mười sáu năm trôi qua trong những lời thì thầm cay nghiệt đó.
— Tôi cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ mãi như vậy.
— Một vẻ đẹp thuần khiết như ánh sáng giữa màn đêm của tôi.
— Cô ấy không sợ hãi tôi.
— Cô ấy đứng trước mặt tôi, nhìn thẳng vào tôi, và nói:
— "Cô không có lỗi gì cả."
— Lần đầu tiên trong đời, tôi đã tin.
— Cô ấy kéo tôi ra khỏi vũng lầy, xóa tan những lời dị nghị, cho tôi một ngôi nhà, một cuộc sống bình yên.
— Tôi đã nghĩ, nếu hạnh phúc có hình dạng, thì nó chắc hẳn trông giống như những ngày tôi sống bên cô ấy.
— Nhưng rồi cô ấy cũng đi.
— Và tôi lại mất đi người quan trọng nhất đời mình.
— Không phải vì “sát khí” hay số mệnh quái ác nào cả.
— Chỉ là… cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh.
— Nhưng điều đó có quan trọng không?
— Cuối cùng, tôi vẫn chỉ còn lại một mình.
— Những ngày sau khi chôn cất cô ấy, tôi đã nghĩ đến cái chết.
— Tôi đã nghĩ rằng nếu tất cả những gì cuộc đời mang đến cho tôi chỉ là mất mát và đau đớn, thì có lẽ tôi không nên sống nữa.
— Nhưng rồi tôi nhớ đến cô ấy.
- "Cô phải sống cho thật tốt, Cẩm Cẩm."
- "Số phận của cô là do cô quyết định."
- "Không ai được phép ép buộc cô làm gì cả."
- Vậy nên, dù đau đớn đến thế nào, dù cô độc đến thế nào, tôi cũng không thể gục ngã.
- Không phải vì tôi, mà vì cô ấy đã tin rằng tôi có thể sống.
- Dù chỉ còn một mình… tôi cũng sẽ sống tiếp.
Comments