Perona đứng giữa khu rừng rậm của Kuraigana, đối diện với một bầy Humandrill đang nhìn cô đầy tò mò. Cô khoanh tay trước ngực, giọng đầy ra lệnh:
“Ta cần một chiếc thuyền. Tốt nhất là trước khi trời sáng.”
Lũ khỉ to xác liếc nhìn nhau, rồi có vài con nhanh chóng trèo lên cây, biến mất vào bóng tối. Perona biết chúng sẽ giúp cô.
Humandrill ở Kuraigana là loài nguy hiểm nhưng cũng cực kỳ thông minh. Sau nhiều năm sống ở đây, cô đã học được cách giao tiếp và khiến chúng nghe theo.
Cô siết chặt bàn tay.
Lần này, mình sẽ đi thật.
Suốt bao lâu nay, cô đã nghĩ việc sống cùng Mihawk và Zoro chỉ là tạm thời. Nhưng thời gian cứ thế trôi qua và cô nhận ra bản thân ngày càng bị cuốn vào nhịp sống ở nơi này.
Cô ghét nó. Ghét cái lâu đài lạnh lẽo, ghét sự cô lập, ghét cả ánh mắt sắc bén của Mihawk mỗi khi cô làm gì đó ngu ngốc.
Và quan trọng nhất…
Cô ghét cái cảm giác rằng nếu ở đây lâu hơn, cô sẽ không còn muốn rời đi nữa.
Cô không thể để điều đó xảy ra.
Đêm hôm đó, dưới ánh trăng mờ Perona đứng trên bờ biển, nơi một chiếc thuyền nhỏ đã được lũ Humandrill tìm thấy. Sóng vỗ nhẹ vào mạn thuyền như đang thúc giục cô mau chóng rời đi.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn về phía lâu đài Kuraigana lần cuối.
Không ai biết cô đi cả.
Mihawk sẽ không quan tâm. Zoro thì càng không.
Cô sẽ chỉ là một bóng ma lướt qua cuộc đời họ.
Vậy mà… vẫn có gì đó nghẹn lại trong ngực cô.
Perona cắn môi, lắc đầu rồi dứt khoát nhảy lên thuyền.
Cánh buồm căng gió. Chiếc thuyền nhỏ chầm chậm rời khỏi bờ biển, biến mất vào màn đêm.
Perona siết chặt bụng, cảm giác đau nhói lan khắp người khi cơn tức giận bùng lên.
"Khốn kiếp...Đau thật đấy!" Cô rên lên, cúi người cố gắng hít thở sâu để xoa dịu cơn đau.
Vết chém của Mihawk dù đã khô lại nhưng mỗi khi cô bực tức, nó như nhắc nhở cô về khoảnh khắc ấy khoảnh khắc cô không né kịp, khoảnh khắc máu chảy xuống sàn đá lạnh lẽo.
"Nếu lần sau gặp lại, ta sẽ nguyền rủa hắn suốt ba ngày ba đêm!" Perona lẩm bẩm nhưng ngay khi vừa nói xong, một cơn đau khác lại nhói lên khiến cô khựng lại.
Cô bặm môi.
Không, cô sẽ không quay lại. Không đời nào.
Dù vết thương này có hành hạ cô bao nhiêu lần đi nữa.
Mãi đến tối hôm sau, khi hoàng hôn buông xuống Mihawk mới nhận ra điều bất thường.
Lâu đài quá yên tĩnh.
Suốt cả ngày, không có tiếng Perona càu nhàu, không có những con bóng ma bay lượn khắp nơi.
Zoro bước vào đại sảnh, vươn vai lười biếng. “Tự nhiên hôm nay yên ắng thế nhỉ?”
Mihawk khẽ nheo mắt.
Không ổn.
Hắn không thích sự ồn ào của cô gái đó nhưng cái sự im lặng này… lại càng đáng nghi hơn.
Bước qua hành lang dài, hắn dừng lại trước cánh cửa phòng Perona.
Cửa không khóa.
Hắn đẩy nhẹ và căn phòng hiện ra trước mắt trống rỗng.
Không còn quần áo, không còn đồ trang điểm bừa bãi khắp nơi. Mọi dấu vết của Perona đã biến mất, như thể cô chưa từng tồn tại ở đây.
Chỉ còn lại một mẩu giấy nhỏ trên bàn.
Mihawk nhấc nó lên.
Dòng chữ được viết bằng nét chữ bay bổng nhưng hơi nguệch ngoạc:
Ta đi đây. Cảm ơn vì đã cho ta ở nhờ.
Không một lời giải thích, không một lời từ biệt.
Hắn nhìn chằm chằm tờ giấy trong vài giây, rồi lặng lẽ đặt nó xuống.
Bên ngoài, trời bắt đầu nổi gió.
Mihawk ngồi trên chiếc ghế bành lớn trong đại sảnh, tay cầm ly rượu vang, ánh mắt sắc bén dừng lại ở vệt máu đã khô trên sàn đá.
Dù Perona đã rời đi, dấu vết của cô vẫn còn đó.
Hắn có thể ra lệnh cho lũ Humandrill dọn sạch lâu đài nhưng hắn không làm vậy.
Không phải vì hắn quan tâm.
Chỉ là… việc cô bỏ đi quá lặng lẽ khiến hắn có chút bận tâm.
Ba bốn tháng không phải là dài nhưng cũng đủ để hắn quen với sự hiện diện của cô. Sự ồn ào của cô những trò trẻ con phiền phức của cô, cả cách cô cố tình chọc giận hắn rồi lại chạy biến đi khi hắn rút kiếm.
Giờ thì không còn nữa.
Mihawk đặt ly rượu xuống, đứng dậy chậm rãi bước về phía cửa sổ.
Gió biển vẫn thổi, mang theo hương vị mặn mòi của muối và sóng.
Perona đã đi được hơn một ngày.
Nếu muốn, hắn có thể dễ dàng truy tìm cô nhưng… liệu có cần thiết không?
Hắn nhắm mắt trong chốc lát, rồi quay người bước đi.
Dù sao thì… đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị ai đó bỏ lại.
Zoro ngồi dựa lưng vào tường, tay khoanh lại nhắm mắt như thể không bận tâm đến chuyện gì. Nhưng sau một lúc lâu, hắn cũng lên tiếng:
“Ông không định đuổi theo à?”
Mihawk không đáp ngay. Hắn rót thêm rượu, ánh mắt không hề dao động.
“Một kẻ không muốn ở lại thì giữ lại làm gì?”
Zoro mở mắt, nhìn Mihawk chằm chằm. “Ta cứ tưởng ông ít nhất cũng sẽ nói gì đó. Bình thường cô ta làm ầm ĩ một chút là ông đã rút kiếm dọa rồi.”
Mihawk đặt ly xuống, thong thả nói:
“Ta không rảnh để chạy theo một con bé bốc đồng.”
Zoro hừ nhẹ. Hắn cũng chẳng có lý do gì để xen vào chuyện của hai người đó, nhưng dù gì thì Perona cũng đã sống ở đây suốt thời gian qua. Đột nhiên biến mất như vậy, không phải quá kỳ lạ sao?
“Ta cứ tưởng ông sẽ là người nhận ra đầu tiên.” Zoro nói, giọng có chút mỉa mai.
Mihawk liếc Zoro một cái, không đáp.
Sự yên lặng kéo dài, chỉ có tiếng gió thổi qua ô cửa sổ mở rộng.
Zoro ngáp một cái, đứng dậy vác thanh kiếm lên vai. “Thôi, ta ra ngoài luyện tập đây. Không biết cô ta đi đâu nhưng chắc lại đang bay lượn chỗ nào đó và nguyền rủa ngươi cho xem.”
Hắn nói xong không chờ phản ứng từ Mihawk, bước thẳng ra ngoài.
Mihawk vẫn đứng đó, ánh mắt vô tình dừng lại trên vệt máu nhạt trên sàn đá lạnh.
Không biết tại sao, câu nói cuối cùng của Zoro khiến hắn có chút không thoải mái.
Zoro dừng bước ngay cửa, ngoái đầu lại giọng trầm xuống:
"Ít ra cô ta cũng là phụ nữ. Làm như vậy… có lẽ hơi quá tàn nhẫn rồi, ông không nghĩ vậy sao?"
Mihawk vẫn im lặng.
Zoro chưa từng bận tâm đến chuyện của người khác nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy có chút khó chịu khi nhớ lại cảnh Perona ôm bụng đầy máu, cố lết về phòng mà không một ai giúp đỡ.
Hắn biết cô ta phiền phức, biết cô ta hay mè nheo nhưng dù sao cô ta cũng không phải một kiếm sĩ.
Cô ta không đáng bị chém theo cách đó.
"Ngươi có hối hận không?" Zoro hỏi thẳng.
Mihawk chậm rãi nhấc ly rượu lên, ánh mắt sắc lạnh vẫn không thay đổi.
"Hối hận?" Hắn nhấp một ngụm, rồi thản nhiên đáp, "Một kẻ yếu đuối mà lại dám khiêu khích kiếm sĩ, chịu một vết thương là điều hiển nhiên."
Zoro nhíu mày. "Cô ta không phải kiếm sĩ."
"Chính vì thế cô ta mới bỏ đi."
Câu nói của Mihawk như một lời kết thúc.
Zoro nhìn hắn một lúc lâu, rồi chỉ lắc đầu:
"Ta không nghĩ ông thực sự máu lạnh đến thế."
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi không chờ câu trả lời.
Mihawk đứng đó, im lặng nhìn bóng Zoro khuất dần.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hối hận.
Nhưng kỳ lạ thay, đêm nay ly rượu trong tay hắn không còn đậm vị như trước nữa.
Trên biển
Perona co người trên boong thuyền, tay siết chặt chiếc khăn quấn quanh bụng. Vết thương cũ mỗi khi cơn sóng đánh mạnh lại nhói lên một cách khó chịu.
Cô nghiến răng.
"Cái tên khốn đó… Lão già chết tiệt đó… Đau chết đi được!"
Mỗi lần nhớ lại ánh mắt lạnh lùng của Mihawk khi chém xuống, cơn tức giận lại trào lên trong cô. Nhưng ngay khi tức giận, cơn đau lại nhắc nhở cô một điều quan trọng:
Mình vẫn còn yếu.
Cô chưa bao giờ là một chiến binh. Năng lực của cô mạnh nhưng về thể chất, cô chỉ là một con bé chẳng thể làm gì ngoài trốn chạy và nguyền rủa người khác.
Perona nhắm mắt, lưng tựa vào thành tàu, lẩm bẩm:
"Mình sẽ mạnh hơn… mình sẽ không bao giờ để ai làm tổn thương mình như thế nữa."
Gió biển thổi tung mái tóc hồng của cô, đưa con thuyền nhỏ đi xa hơn…
Xa khỏi Mihawk.
Nhưng liệu thật sự có thể rời khỏi được không?
Lâu đài Kuraigana
Đêm hôm đó, Mihawk không ngủ.
Hắn đứng trên tầng cao nhất của lâu đài, ánh mắt hướng về phía chân trời.
Không một cánh buồm nào xuất hiện.
Hắn biết rõ hướng gió, biết rõ những hòn đảo gần nhất mà Perona có thể tìm đến. Nếu muốn, hắn có thể dễ dàng đuổi theo cô.
Nhưng hắn vẫn đứng đó không làm gì cả.
Hắn không hối hận vì đã chém cô. Nhưng hắn cũng không thể phủ nhận một điều lâu đài này bỗng trở nên quá mức yên tĩnh.
Không còn tiếng than vãn mỗi sáng, không còn bóng người bay lơ lửng trên trần nhà, không còn những chiếc bánh ngọt biến mất một cách bí ẩn trong bếp.
Chỉ còn lại một Zoro cứng đầu và đám Humandrill vô dụng.
Mihawk nhấp một ngụm rượu nhưng hương vị đã không còn như trước.
Hắn lặng lẽ đặt ly xuống, quay người trở về phòng bỏ lại màn đêm phía sau.
Perona đã đi rồi. Chuyện đó... chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả.
Gió biển lạnh buốt lùa qua mái tóc hồng của Perona. Cô siết chặt áo choàng quanh người, đôi mắt vô định nhìn lên bầu trời đêm.
Ngài Moria…
Cô chợt nhớ lại những ngày còn ở Thriller Bark những ngày cô có thể tự do làm những gì mình thích trêu chọc đám xác sống, trang trí lâu đài theo phong cách đáng yêu của riêng mình, than vãn về những thứ nhàm chán với Hogback và Absalom.
Và quan trọng nhất, cô không bao giờ cảm thấy cô độc.
Moria luôn ở đó, luôn là người mạnh nhất người mà cô có thể dựa vào. Nhưng rồi, mọi thứ tan biến.
Khi Kuma đưa cô đi, cô đã nghĩ đó là một cơn ác mộng. Nhưng khi tỉnh dậy, ác mộng vẫn chưa kết thúc.
Cô bị bỏ lại một mình trên hòn đảo kỳ quái đó với một tên kiếm sĩ lạnh lùng và một kẻ lúc nào cũng chỉ biết luyện tập.
Cô đã từng nghĩ nếu không thể tìm lại Ngài Moria, ít nhất ở đó cô cũng có thể có một nơi để bám víu. Nhưng cuối cùng, ngay cả nơi đó cũng không phải của cô.
Cô không thuộc về Kuraigana.
Cô không thuộc về Mihawk.
Cô cũng không thuộc về bất kỳ ai.
Lần đầu tiên trong đời, Perona nhận ra cô thật sự đơn độc.
Cô cắn chặt môi, tay siết lấy vết thương trên bụng. Cơn đau nhói nhắc cô rằng cô vẫn còn sống. Cô không thể gục ngã được.
Ngài Moria vẫn còn ngoài kia.
Và cô nhất định sẽ tìm ra ngài.
Perona ngồi thu mình trên boong thuyền, ánh mắt dõi về phía trước. Cô suy nghĩ gì đó…
Hòn đảo ấy không lớn, không sầm uất nhưng ít nhất… nó quen thuộc.
Hơn Kuraigana, hơn Thriller Bark, hơn bất kỳ nơi nào cô từng đặt chân đến.
Trước khi gặp Moria, trước khi trở thành một trong những thành viên quan trọng của Thriller Bark, trước cả khi cô có những ước mơ xa vời… nơi đó từng là nhà.
Cô không chắc liệu nó có còn như xưa không. Nhưng nếu có một nơi để quay về, thì chỉ có thể là nơi đó.
Perona tựa đầu vào thành tàu, thì thầm trong gió:
“Đến lúc rồi… ta phải tự quyết định con đường của mình.”
Vết thương vẫn còn đau mỗi khi cô tức giận nhưng lần này, cô không để nó làm mình chùn bước nữa.
Sau hơn một ngày dài lênh đênh trên biển, khi ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng ló dạng, Perona cuối cùng cũng nhìn thấy một hòn đảo nhỏ hiện ra phía chân trời.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Dù không phải đảo Buckwheat nhưng ít nhất, đây cũng là một nơi có con người.
Chiếc thuyền nhỏ cập bến, cô nhảy xuống vết thương trên bụng vẫn còn đau âm ỉ nhưng cô cố lờ đi. Perona kéo mũ áo choàng lên, che bớt mái tóc hồng nổi bật của mình.
Trước mắt cô là một khu chợ nhỏ, không quá nhộn nhịp nhưng đủ để cô biết rằng ở đây có người có thể giúp cô tìm đường.
Cô tiến đến một bà lão đang bày bán trái cây bên lề đường, cố gắng điều chỉnh giọng điệu của mình để không nghe quá hách dịch như mọi khi.
“Này, bà già bà có biết đảo Buckwheat ở đâu không?”
Bà lão quay sang nhìn cô, nheo mắt đánh giá từ đầu đến chân. “Cháu nói đảo Buckwheat? Nơi đó gần như không ai nhắc đến nữa.”
Perona nhíu mày. “Ý bà là sao?”
Bà lão thở dài, tiếp tục xếp lại rổ trái cây. “Nhiều năm rồi không có ai lui tới hòn đảo đó. Nghe nói từng có người sinh sống nhưng phần lớn đã rời đi. Nếu cháu thực sự muốn đến đó, có thể hỏi lão Goro ở quán rượu cuối phố. Ông ta từng là thuyền trưởng, có lẽ sẽ biết đường.”
Perona không chần chừ, lập tức rảo bước đến quán rượu mà bà lão chỉ.
Dù có chuyện gì đi nữa… cô vẫn muốn quay về nơi đó.
Quán rượu cũ kỹ nằm khuất ở cuối con phố, thoạt nhìn có vẻ không có gì đặc biệt, nhưng khi Perona đẩy cửa bước vào, cô ngay lập tức bị bao trùm bởi mùi rượu nồng nặc và không khí ồn ào của những tay thủy thủ đang tụ tập.
Cô bước tới quầy, chống tay xuống bàn, giọng lạnh lùng:
“Lão Goro đâu?”
Người chủ quán, một người đàn ông trung niên với bộ râu rậm rạp, liếc cô một cái rồi hất cằm về phía góc quán.
Perona quay đầu lại một lão già râu bạc, đang ngồi một mình bên chiếc bàn nhỏ, tay lắc lư ly rượu, đôi mắt lờ đờ như thể đã quá quen với men say.
Cô tiến lại gần, kéo ghế ngồi xuống trước mặt ông ta, giọng không chút kiên nhẫn:
“Này, ông già. Tôi nghe nói ông biết đường đến đảo Buckwheat.”
Lão Goro khẽ nhún vai, rót thêm một ly rượu rồi chậm rãi nói:
“Hòn đảo đó vốn đã buồn chán, chẳng có gì đặc biệt. Khoảng một năm trước, một cơn bão lớn đổ bộ, càn quét đi một phần nhỏ của đảo. Một số ngôi nhà bị phá hủy, cây cối đổ rạp nhưng vẫn còn người sống ở đó. Chỉ là… chẳng ai có lý do gì để ghé thăm cả.”
Lão Goro nheo mắt, có vẻ cân nhắc một lúc rồi thở dài. “Từ đây, nếu đi theo dòng hải lưu phía đông bắc, sau hai ngày sẽ tới được hòn đảo đó. Nhưng ta khuyên cô đừng mong chờ quá nhiều.”
Perona đứng bật dậy.
Cô không cần mong chờ điều gì cả.
Chỉ cần tìm lại được nơi đó… là đủ rồi.
Perona im lặng một lúc, rồi chậm rãi đứng dậy.
Dù thế nào đi nữa, đó vẫn là nơi cô muốn đến.
Cô chỉ khẽ gật đầu với lão già, rồi xoay người rời khỏi quán rượu, chuẩn bị tiếp tục hành trình.
Trước khi Perona rời đi, lão Goro có vẻ đã nhận ra điều gì đó. Ông ta liếc qua vết thương trên bụng cô, thấy băng vải quấn quanh vẫn còn hơi thấm máu, rồi hừ nhẹ một tiếng.
“Nhóc con, nếu thực sự muốn đi ít nhất cũng đừng để mình chết đói giữa đường.”
Ông ta lục lọi trong một cái túi vải cũ kỹ, lấy ra một ít bánh quy khô, một bình nước nhỏ và một lọ thuốc bôi vết thương rồi đặt lên bàn.
Perona cau mày nhìn ông ta. “Tôi không cần”
“Không cần nhưng vẫn phải nhận.” Lão Goro ngắt lời, khoanh tay lại. “Chẳng ai muốn thấy một con bé gục xuống giữa đường vì ngốc nghếch cả.”
Perona lườm ông ta, định cãi lại nhưng rồi chỉ bĩu môi, cầm lấy mấy thứ đó nhét vào túi áo choàng.
“Hừ, dù sao cũng cảm ơn.” Cô quay lưng đi, giọng hậm hực.
Lão Goro chỉ cười nhạt, lắc đầu nhìn theo cô gái tóc hồng rời khỏi quán.
Hai ngày trôi qua kể từ khi Perona rời đi.
Lâu đài Kuraigana trở nên yên ắng một cách kỳ lạ. Không còn giọng nói chói tai của cô gái tóc hồng than vãn về thời tiết ẩm ướt hay kêu ca vì chán nản. Không còn tiếng bước chân bay lơ lửng trong không trung, cũng chẳng còn những câu cằn nhằn mỗi khi Mihawk hoặc Zoro phớt lờ cô.
Zoro vẫn tiếp tục luyện tập như thường ngày nhưng đôi lúc hắn cũng liếc về phía cánh cửa lớn dẫn ra bến cảng.
Mihawk, như thường lệ vẫn không bộc lộ cảm xúc gì rõ rệt. Nhưng nếu ai tinh ý, sẽ nhận ra rằng có gì đó không còn như trước.
Đêm thứ hai, khi ánh trăng bạc phủ xuống Kuraigana, Mihawk đứng trên ban công tầng thượng, tay cầm ly rượu. Gió đêm thổi qua làm vạt áo hắn khẽ động, nhưng ánh mắt vẫn không thay đổi vẫn sắc bén như chim ưng, vẫn lạnh lùng như mọi ngày.
Hắn nhìn ra phía xa, nơi đại dương đen kịt trải dài vô tận.
Perona đã đi thật rồi.
Không một lời từ biệt, không một dấu vết để lại ngoài những vệt máu đã khô từ vết thương cũ.
Mihawk nhắm mắt lại trong thoáng chốc.
Rồi, hắn đặt ly rượu xuống, xoay người rời khỏi ban công.
Sáng hôm sau, khi Zoro còn đang luyện tập ngoài sân, Mihawk bước ra khoác thêm áo choàng đen, thanh kiếm đeo sau lưng.
Zoro dừng lại, nhìn hắn. “Ông đi đâu?”
Mihawk không dừng bước, chỉ để lại một câu trước khi khuất bóng vào màn sương.
“Đi săn mồi.”
Màn sương buổi sớm dày đặc bao phủ khắp Kuraigana nhưng Mihawk đã biến mất vào đó như một bóng ma.
Zoro đứng im, tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm, cau mày nhìn theo bóng dáng vừa rời đi.
“Đi săn mồi, hả?” Hắn lẩm bẩm. “Chẳng lẽ…”
Mihawk chưa từng rời khỏi đảo nhiều kể từ khi hắn và Perona đến đây. Vậy mà bây giờ, đúng hai ngày sau khi cô ta biến mất, hắn lại đột ngột rời đi?
Zoro nhếch mép, lắc đầu. “Mình đoán là ông ta sẽ không thừa nhận đâu.”
Nhưng Zoro không có ý định xen vào. Nếu Mihawk muốn đi đâu đó, chắc chắn hắn có lý do riêng của mình.
Ở một nơi khác
Trên biển, một con thuyền nhỏ lặng lẽ lướt qua làn nước tĩnh lặng, hướng về phía một hòn đảo xa xa.
Perona quấn chặt áo choàng quanh người, hơi co ro trước những cơn gió lạnh buổi sáng.
Vết thương trên bụng vẫn đau nhói mỗi khi cô cử động mạnh. Dù có dùng thuốc và băng bó cẩn thận, vết cắt vẫn chưa thể lành hẳn.
Cô cắn môi, nhớ lại những ngày cuối cùng ở Kuraigana.
Nhớ đến Mihawk.
Nhớ đến khoảnh khắc hắn rút thanh kiếm nhỏ đeo trước ngực và lưỡi kiếm sắc lạnh lướt qua da cô trước khi cô kịp tránh.
Nhớ đến ánh mắt hắn lúc đó vẫn bình thản, vẫn lạnh lùng, như thể chém cô cũng chẳng khác gì chém một cành cây chắn đường.
Perona siết chặt nắm tay nhưng ngay lập tức phải thả lỏng vì vết thương lại nhói lên.
“Hừ, lão già đáng ghét… Tôi mà còn thấy ông lần nữa, nhất định sẽ cho ông một trận.”
Cô lẩm bẩm, nhưng giọng nói lại nhỏ dần, như thể chính cô cũng không chắc về điều đó.
Mặt trời dần ló dạng và trước mắt cô, hòn đảo gần nhất đã hiện ra.
Cô không hề hay biết rằng phía sau lưng, từ xa xa trên mặt biển, một chiếc bè màu đen tuyền cũng đang di chuyển về cùng một hướng.
Perona đứng trên mũi thuyền, ánh mắt chăm chú nhìn vào hòn đảo trước mặt.
Đảo Buckwheat.
Updated 21 Episodes
Comments
Hawrona—☆
đọc tới đây tự nhiên t nhớ lại cái bìa truyện 😭
2025-03-02
1
Hawrona—☆
dí từ đâu nhanh v cha 😭 (hay là ng khác nhỉ😔)
2025-03-02
1
Hawrona—☆
như muốn bắt về ấy nhỉ=))))
2025-03-02
1