Chapter 3: Đảo Buckwheat.

Đảo Buckwheat.

Nơi này chẳng có gì đặc biệt không rộng lớn, không giàu có thậm chí có phần hoang tàn sau cơn bão một năm trước. Nhưng đây là nơi cô từng sống trước khi Moria đưa cô về Thriller Bark.

Cô không biết tại sao mình lại muốn quay lại đây. Có lẽ vì nó quen thuộc hơn Kuraigana có lẽ vì cô muốn tìm lại thứ gì đó mà cô đã đánh mất từ lâu… hoặc có lẽ chỉ đơn giản là cô không biết phải đi đâu khác.

Thuyền cập bến. Perona nhảy xuống, đôi giày bốt chạm nhẹ vào nền đất cứng. Mùi biển mằn mặn hòa với không khí hơi ẩm của rừng cây ven bờ.

Cô bước vào làng cảm giác xa lạ lẫn lộn với ký ức cũ. Những ngôi nhà gỗ đơn sơ, vài quầy hàng nhỏ lẻ tẻ dọc theo con đường chính. Người dân ở đây vẫn tiếp tục cuộc sống của họ, mặc kệ sự thay đổi mà cơn bão đã mang đến.

Có vài ánh mắt liếc nhìn cô một cô gái tóc hồng mặc áo choàng đen, băng bó quanh bụng, trông không giống một cư dân bình thường của hòn đảo này. Nhưng không ai lên tiếng hỏi han hay chào đón.

Cô đi qua những con đường quen thuộc, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo choàng.

Không ai nhận ra cô. Hoặc nếu có, họ cũng không nói gì.

Perona dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ nằm trên một ngọn đồi thấp. Hoặc đúng hơn là những gì còn sót lại của nó. Một phần mái nhà đã sập nhẹ, cửa sổ vỡ vụn, rêu phong bám đầy tường gỗ.

Cô đứng lặng.

Nơi này từng là nhà của lão bà bà đã nuôi cô. Người duy nhất từng chăm sóc cô khi cô còn là một đứa trẻ mồ côi.

Không biết bà ấy còn sống không…

Perona nuốt xuống cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng, chậm rãi bước về phía cánh cửa đã xiêu vẹo.

Cô không hề hay biết rằng, trên một vách đá gần đó, có một đôi mắt sắc bén đang âm thầm quan sát từng cử động của cô.

Perona đẩy nhẹ cánh cửa gỗ cũ kỹ, nó lập tức phát ra một tiếng két kéo dài đầy rệu rã.

Bên trong tối tăm và có chút ẩm thấp nhưng ít ra vẫn còn người ở. Một chiếc giường gỗ cũ nằm sát vách, cạnh đó là một cái bàn nhỏ với vài món đồ đơn giản.

Và trên giường, một bóng người gầy gò đang nằm.

Perona đứng sững lại.

Lão bà bà.

Bà đã già hơn rất nhiều so với những gì Perona còn nhớ. Lưng bà còng hơn, mái tóc bạc trắng lòa xòa rũ xuống khuôn mặt đầy nếp nhăn. Đôi tay gầy guộc run rẩy đặt trên tấm chăn mỏng.

Dường như cảm nhận được sự hiện diện của người khác, bà chầm chậm mở mắt.

Thoáng chốc, đôi mắt đục ngầu đó sáng lên.

“…Perona?”

Giọng nói tuy yếu ớt nhưng tràn đầy sự chắc chắn.

Perona như chết lặng trong vài giây. Cô không ngờ rằng bà vẫn còn nhớ mình.

“Bà…” Giọng cô nghẹn lại, rồi cuối cùng cũng bật ra được một câu. “Là cháu đây.”

Lão bà bà cố gắng nhổm dậy nhưng quá yếu nên chỉ có thể vươn một cánh tay về phía Perona.

Cô vội bước tới, nắm lấy bàn tay gầy gò đó. Nó lạnh nhưng vẫn còn hơi ấm của sự sống.

“Ta biết ngay mà” lão bà bà lẩm bẩm, ánh mắt hiền từ nhìn cô. “Dù có thay đổi thế nào đi nữa, ta vẫn nhận ra con.”

Perona cúi đầu, cảm giác nghèn nghẹn dâng lên trong ngực.

Không ai trên hòn đảo này nhớ đến cô. Nhưng bà thì có.

Cô siết nhẹ bàn tay của bà, như thể muốn xác nhận rằng đây không phải là mơ.

Bên ngoài căn nhà, gió biển thổi qua những tán cây xào xạc. Trên một vách đá xa xa, Mihawk vẫn đứng đó, lặng lẽ quan sát tất cả không một tiếng động.

Lão bà bà chậm rãi quan sát Perona từ trên xuống dưới, đôi mắt già nua ánh lên một chút hài lòng.

“Con lớn hơn rồi… cũng ra dáng một tiểu thư đấy chứ,” bà cười khẽ, giọng yếu ớt nhưng đầy trìu mến. “Mặc dù vẫn giữ nguyên cái vẻ nghịch ngợm ngày xưa.”

Perona nhếch môi, định lên tiếng phản bác nhưng rồi ánh mắt của bà dừng lại ở phần bụng cô.

Vết băng bó đã thấm một chút máu, vết thương vẫn chưa hoàn toàn khép lại.

Nụ cười trên môi lão bà bà vụt tắt.

“Con bị gì vậy?” Giọng bà trở nên nghiêm túc hơn, bàn tay gầy gò nắm lấy cổ tay Perona, kéo cô lại gần hơn để nhìn rõ vết thương.

Perona hơi giật mình, nhưng không rút tay lại. “Không có gì đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi. Cháu xử lý được.”

“Nhỏ cái gì mà nhỏ? Máu còn chảy thế này mà dám bảo là không sao?” Bà cau mày, ánh mắt sắc bén hơn hẳn so với dáng vẻ già yếu của mình.

Perona cắn môi, tránh ánh mắt của bà.

“…Chỉ là một tai nạn thôi.”

Lão bà bà im lặng một lúc, rồi thở dài. “Ta không hỏi ai làm, vì nhìn nét mặt con ta cũng đoán được rồi.”

Perona giật bắn, ngẩng phắt lên. “Bà…”

“Đừng có mà lừa ta, nhóc con” lão bà bà gõ nhẹ lên trán Perona bằng một ngón tay xương xẩu. “Ta nuôi con từ bé, con nghĩ ta không nhìn ra được à?”

Perona cứng họng, bĩu môi quay đi nhưng không nói gì thêm.

Lão bà bà lại thở dài, từ từ đứng dậy. Dù đã già yếu, nhưng bà vẫn đủ sức để bước ra một góc nhà, lục lọi một cái rương nhỏ.

Một lát sau, bà quay lại với một ít lá thuốc trên tay.

“Lá huyết dụ chỉ cầm máu nhất thời thôi, nếu không chữa đàng hoàng, vết thương sẽ rất lâu lành.” Bà nhẹ nhàng đẩy Perona ngồi xuống giường, bắt đầu tháo lớp băng cũ ra để thay bằng thuốc của mình.

Perona ngồi im, nhìn bàn tay gầy guộc nhưng vững vàng của bà bôi thuốc lên vết thương.

Cô không biết nên cảm thấy thế nào.

Cô đã đi một vòng thật xa, rời khỏi Thriller Bark, lang bạt đến Kuraigana rồi lại quay về đây. Nhưng cuối cùng, bà vẫn là người duy nhất sẵn sàng chăm sóc cô, như thuở bé.

Không ai ngoài Mihawk biết rằng Perona đã ở đâu và có lẽ hắn cũng chẳng quan tâm.

Hoặc ít nhất, đó là những gì Perona nghĩ.

Cô không hề biết rằng, trên vách đá xa xa Mihawk vẫn lặng lẽ đứng đó, đôi mắt sắc nhìn xuyên qua màn sương mỏng.

Hắn nhìn bà lão đang băng bó vết thương cho Perona. Nhìn cô gái tóc hồng nhăn mặt vì đau nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi yên.

Hắn nhắm mắt lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, rồi quay người rời đi.

Bước chân trầm ổn trên nền đất cứng, biến mất vào bóng tối của khu rừng.

Cánh cửa gỗ cũ kỹ bất ngờ bật mở.

Rầm!

Một chàng trai trẻ lao vào, trên người mặc bộ quần áo đơn giản với một cái áo khoác hơi sờn. Mái tóc nâu bù xù, đôi mắt xám mở to đầy kinh ngạc khi nhìn thấy người đang ngồi trên giường.

“…Perona?”

Perona giật mình ngẩng lên, hơi nhíu mày. Trong một giây ngắn ngủi, cô không nhận ra người trước mặt mình. Nhưng rồi, ký ức cũ ùa về và ánh mắt cô sáng lên.

“Yuki?”

Cậu trai trẻ đứng sững lại một lúc, như thể không tin vào mắt mình. Rồi chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, cậu lao đến ôm chầm lấy Perona.

“Là cậu thật à?!”

“Oi, oi! Đau! Đau đấy, đồ ngốc!” Perona giãy ra, nhăn mặt vì vết thương ở bụng bị động vào.

Yuki vội buông cô ra, luống cuống. “A, xin lỗi! Cậu bị thương sao? Ai làm thế này?!”

Perona lườm cậu nhưng không trả lời ngay. Lão bà bà ngồi bên cạnh chỉ cười khẽ, nhẹ nhàng vỗ vai Yuki.

“Từ từ thôi, đừng làm ầm lên như thế, nhóc.”

Yuki lùi lại một chút, quan sát Perona một cách cẩn thận hơn. Cô vẫn như trong ký ức của cậu tóc hồng, đôi mắt tròn sắc sảo nhưng có vẻ trưởng thành hơn một chút. Tuy nhiên, quần áo cô hơi lôi thôi, băng bó đầy bụng… và hơn hết, ánh mắt cô có chút gì đó khác lạ.

Không còn vẻ kiêu ngạo trẻ con như trước, mà có gì đó sâu lắng hơn, như thể cô đã trải qua rất nhiều chuyện.

“…Cậu đi đâu suốt bao năm qua vậy?” Yuki hỏi, giọng nhỏ hơn trước.

Perona khoanh tay, hơi ngả người ra sau. “Chuyện dài lắm. Tớ theo thuyền của một người nào đó… rồi lại bị cuốn vào mớ rắc rối này.”

Cô không nói chi tiết và Yuki cũng không ép.

Cậu chỉ cười khẽ. “Dù sao thì, thật tốt khi gặp lại cậu.”

Perona nhìn cậu một lúc, rồi cũng nhếch môi cười. “Ừ.”

Lão bà bà quan sát hai đứa trẻ đã lớn của mình, ánh mắt hiền từ. Bà vươn tay vỗ nhẹ đầu Yuki.

“Nó chỉ mới về đây thôi, để nó nghỉ ngơi một chút đi.”

Yuki gật đầu, rồi ngồi xuống chiếc ghế gần đó như thể không muốn rời đi. Cậu vẫn không khỏi kinh ngạc vì cuối cùng cũng gặp lại cô bạn thân thuở nhỏ của mình sau bao nhiêu năm xa cách.

Ngoài trời, ánh nắng gay gắt dần dịu lại, phủ lên mọi thứ một sắc vàng ấm áp. Những cơn gió nhẹ từ biển khơi thổi vào, mang theo hương mặn mòi đặc trưng.

Perona lơ đãng nhìn ra ngoài khung cửa nhỏ, rồi như sực nhớ ra điều gì đó, cô quay sang nhìn Yuki.

“Này, khu rừng phía tây… vẫn còn chứ?”

Yuki ngẩn người một lúc rồi bật cười. “Tất nhiên là còn. Cậu nghĩ nó biến mất luôn rồi sao?”

Perona nhún vai. “Biết đâu được. Tớ đã đi bao nhiêu nơi, quay lại thì nơi nào cũng khác trước.”

Yuki nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên sự thích thú. “Cậu muốn đến đó à?”

Perona cười tinh quái. “Sao nào, không lẽ cậu sợ rừng rồi?”

Yuki lập tức bật dậy, chống hai tay lên hông. “Ai sợ chứ! Đi thôi, để xem cậu còn nhớ đường không.”

Lão bà bà nhìn hai đứa trẻ giờ đã lớn mà vẫn không khác xưa là mấy, chỉ biết lắc đầu cười hiền. “Đi thì đi, nhưng đừng về quá muộn đấy.”

Perona và Yuki rời khỏi căn nhà nhỏ, men theo con đường mòn dẫn vào khu rừng phía tây.

Nơi này ngày xưa chính là "căn cứ bí mật" của hai đứa. Một nơi đầy cây cối xanh um, hoa dại nở rộ, trái cây rừng ngọt lịm và suối nước trong vắt.

Bước vào khu rừng, Perona không khỏi ngạc nhiên.

Mọi thứ vẫn gần như nguyên vẹn. Những gốc cây to lớn rậm rạp vẫn sừng sững đứng đó, dây leo quấn quanh như những con rắn xanh. Những bụi hoa màu tím nhạt cô từng thích vẫn nở rộ hai bên lối đi và cả hốc cây lớn nơi hai đứa từng trốn khi chơi trốn tìm cũng vẫn còn y như cũ.

Nhưng cũng có chút thay đổi. Một vài cây bị bão quật đổ, có vài bụi cỏ mọc lan ra nhiều hơn trước và con suối nhỏ ngày xưa giờ đã rộng hơn một chút.

“Không ngờ vẫn còn đẹp thế này…” Perona lẩm bẩm, ánh mắt thoáng chút hoài niệm.

Yuki hất cằm về phía một gốc cây lớn. “Này, cậu có nhớ không? Chúng ta từng khắc lên chỗ kia.”

Perona nhíu mày, rồi nhanh chóng bước tới.

Trên thân cây to ấy, dù rêu đã phủ lên một chút nhưng vẫn có thể nhìn thấy hai cái tên được khắc nguệch ngoạc: Perona & Yuki – Căn cứ bí mật!

Cô bật cười. “Cái chữ xấu quắc này chắc chắn là của cậu.”

Yuki giả vờ ho khan. “Ờ thì… ít nhất nó vẫn còn đấy chứ!”

Perona đưa tay chạm nhẹ lên vết khắc cũ, bỗng nhiên cảm thấy lòng nhẹ bẫng.

Dù đã đi qua bao nhiêu nơi, gặp bao nhiêu người thì hóa ra vẫn còn một góc nào đó trong quá khứ của cô chưa hề thay đổi.

Nhưng rồi, bất giác cô lại nhớ đến Mihawk người đàn ông lạnh lùng trên hòn đảo u ám kia. Hắn có nhận ra cô đã rời đi không? Hay hắn chỉ đơn giản là mặc kệ như mọi khi?

Nghĩ đến đây Perona bĩu môi, đá một viên sỏi nhỏ dưới chân.

Mặc kệ đi. Hắn có quan tâm hay không cũng chẳng liên quan đến cô nữa.

Yuki nhìn biểu cảm của Perona, đoán được cô đang nghĩ gì đó nhưng không hỏi. Cậu chỉ nở một nụ cười tươi, vươn tay kéo cô về phía con suối.

“Đi thôi, xem thử mấy cây cầu gỗ chúng ta làm hồi xưa còn không!”

Perona lắc đầu cười, để mặc cho Yuki kéo đi tạm quên đi những rối ren trong lòng.

Bóng tối bắt đầu buông xuống, len lỏi qua những tán cây cao của khu rừng phía tây. Những con chim đêm bắt đầu cất tiếng hót lẻ loi, còn gió thì thổi nhẹ qua những tán lá, tạo ra những tiếng xào xạc.

Ở một nơi cách đó không xa, có một người đàn ông đứng lặng lẽ, tựa người vào thân cây, đôi mắt sắc bén như chim ưng dõi theo hai bóng dáng cách đó vài chục mét.

Dracule Mihawk.

Hắn không hề có ý định bám theo Perona. Nhưng thật nực cười chân hắn vẫn cứ bước về phía khu rừng này mà chẳng rõ lý do.

Hắn vốn không phải kẻ tò mò. Chuyện Perona rời đi, hắn chẳng muốn nghĩ đến nhiều. Một con bé ồn ào, bướng bỉnh và luôn chọc tức hắn biến mất khỏi lâu đài đáng lẽ phải là một điều tốt.

Hắn đã quen với sự yên tĩnh của Kuraigana.

Nhưng…

Hắn không thể phủ nhận rằng, đã hai ngày rồi không có tiếng la hét inh ỏi của cô ta, lâu đài bỗng trở nên quá yên tĩnh.

Một sự yên tĩnh… không hẳn là dễ chịu.

Hắn nhìn Perona từ xa. Cô ta đang cười, trò chuyện với một gã trai trẻ nào đó. Cả hai nhìn như thể đang hồi tưởng lại một điều gì đó, ánh mắt tràn ngập sự thân thuộc.

Hắn nhíu mày.

Cảm giác này… thật khó chịu.

Perona chưa từng cười như vậy khi ở trên đảo Kuraigana. Nụ cười cô ta luôn mang một chút gì đó nghịch ngợm, khiêu khích hoặc đôi khi là giả tạo. Nhưng ở đây…

Nó lại quá tự nhiên.

Mihawk khoanh tay, ánh mắt trầm xuống.

Cô ta thực sự đã quay về “nhà” rồi sao?

Hắn không có lý do gì để bận tâm. Perona có thể đi đâu tùy thích. Cô ta không phải thuộc hạ của hắn, cũng không phải kẻ hắn cần phải quan tâm.

Nhưng rồi, đôi mắt vàng sắc bén của hắn lướt qua phần bụng của Perona nơi vết thương vẫn còn băng bó.

Hắn nhớ rất rõ nhát chém đó.

Lúc đó, hắn chỉ đơn giản là phản ứng lại khi cô ta chọc tức hắn. Một động tác vô thức, không chút do dự.

Nhưng khi thấy vệt máu kéo dài trên sàn lâu đài, thấy cô ta không còn la hét mà im lặng bay về phòng… Mihawk đã biết rằng hắn đã ra tay quá mạnh.

Và giờ đây, nhìn cô ta đứng đó vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn cảm thấy… một chút gì đó khó chịu trong lồng ngực.

Hắn quay người đi, không nhìn thêm nữa.

Perona đã rời đi.

Vậy thì cứ để cô ta ở đó.

Hắn không có lý do gì để can thiệp vào nữa.

Perona đang cúi xuống nhặt một viên sỏi ném xuống con suối, vừa định nói gì đó thì bỗng khựng lại.

Cô quay phắt sang nhìn Yuki, mắt mở to đầy ngạc nhiên.

“Cậu vừa nói cái gì cơ?”

Yuki khoanh tay, dựa vào một gốc cây vẻ mặt điềm nhiên như thể đang nhắc lại một câu chuyện vặt vãnh.

“Lúc nhỏ cậu đã từng nói thế đấy. Nếu đến một độ tuổi nào đó mà cả hai chúng ta vẫn chưa có ai bên cạnh, thì cậu sẽ cưới tớ.”

Perona chớp mắt vài lần, cố gắng đào bới trí nhớ.

Rồi hình ảnh hai đứa trẻ con, một đứa nhóc tóc hồng và một đứa nhóc tóc nâu, cùng nhau ngồi trên tảng đá lớn giữa khu rừng, bắt đầu hiện lên.

Cô nhớ lúc đó mình còn rất trẻ con, chỉ tiện miệng nói bừa trong lúc cả hai đang ăn trái cây rừng và bàn chuyện tương lai.

Nhưng mà…

“Cậu còn nhớ mấy lời nhảm nhí đó sao?” Perona trợn mắt.

Yuki bật cười. “Tất nhiên là nhớ. Dù sao đó cũng là một lời hứa, đúng không?”

Perona lập tức phẩy tay. “Lời hứa hồi trẻ con, ai mà để ý chứ!”

“Nhưng tớ thì để ý đấy.” Yuki nghiêng đầu, ánh mắt vẫn đầy trêu chọc nhưng sâu trong đó có gì đó nghiêm túc hơn cô nghĩ.

Perona bối rối. Cô không nghĩ Yuki lại thực sự nhắc lại chuyện này. Cô cứ tưởng nó chỉ là một ký ức vui đùa giữa hai đứa nhóc mà thôi.

“Cậu định nói gì đây?” Giọng Perona nhỏ lại, có chút chần chừ.

Yuki nhìn cô một lúc, rồi đột nhiên thở dài, quay đầu nhìn lên bầu trời đang dần tối.

“Không có gì đâu. Chỉ là… tôi thấy cậu đã quay về rồi, nên nghĩ là tôi có thể nhắc lại một chút chuyện cũ thôi.”

Perona không biết vì sao tim mình lại đập hơi nhanh.

Cô đưa tay ôm lấy bụng, vết thương vẫn còn hơi nhói lên khi cô cử động mạnh.

Cô không biết phải trả lời sao.

Bởi vì…

Cô có thực sự quay về không? Hay đây chỉ là một chốn dừng chân tạm thời sau khi rời khỏi Kuraigana?

Và trong lòng cô, thực sự chưa có ai sao?

Mihawk vốn định rời đi.

Hắn không có lý do gì để đứng đó lâu hơn.

Nhưng rồi…

Những lời của Yuki lọt vào tai hắn.

“Perona, cậu có nhớ rằng lúc trước cậu nói nếu sau này cậu và tôi chưa có ai bên cạnh thì cậu sẽ cưới tôi không?”

Mihawk dừng chân.

Hắn không quay đầu lại, chỉ đứng yên đôi mắt vàng sẫm lại dưới bóng cây.

Gió nhẹ lùa qua những tán lá nhưng hắn vẫn nghe rõ từng câu từng chữ.

Perona không lập tức trả lời. Hắn có thể cảm nhận được sự ngạc nhiên của cô ta qua giọng nói.

“Cậu còn nhớ mấy lời nhảm nhí đó sao?”

Cô ta cười nhưng không hẳn là vui vẻ.

Hắn nhắm mắt, cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ.

Mihawk không quan tâm.

Cô ta muốn làm gì, sống ở đâu, hay cưới ai đó chẳng phải là chuyện của hắn.

Nhưng khi nghe thấy Yuki nói “Tớ thì để ý đấy”, hắn cảm giác như có gì đó vừa vỡ vụn trong lòng mình.

Hắn ghét cảm giác này.

Một sự khó chịu vô danh. Một sự phiền phức không tên.

Hắn ghét việc bản thân vẫn còn đứng đây, thay vì rời đi ngay lập tức như hắn dự định.

Hắn ghét việc hắn đang quan sát Perona nhiều hơn mức cần thiết.

Hắn ghét việc… hắn không thích nghe những lời đó từ miệng một người đàn ông khác.

Mihawk mở mắt, quay người lại và cuối cùng… bước đi thật sự.

Hắn sẽ không bận tâm.

Sẽ không.

Bầu trời dần chuyển sang màu tím nhạt, ánh hoàng hôn nhạt dần nhường chỗ cho màn đêm. Những đốm sáng nhỏ bắt đầu lấp lánh trên bầu trời và tiếng côn trùng vang lên đều đặn trong không gian yên tĩnh của khu rừng.

Perona đứng dậy, phủi nhẹ chiếc váy của mình, khẽ liếc sang Yuki. “Trời tối rồi, về thôi.”

Yuki gật đầu nhưng trước khi đi, cậu ta nhìn cô thêm một lần nữa, ánh mắt chứa đựng điều gì đó mà cô không muốn suy nghĩ đến lúc này.

Cả hai cùng nhau rời khỏi khu rừng, con đường mòn nhỏ dẫn về nhà vẫn như trong ký ức của cô dù đã lâu không quay lại nhưng từng ngọn cây, từng hòn đá dọc đường vẫn mang đến cảm giác quen thuộc đến lạ.

Perona hơi cúi đầu, bàn tay vô thức đặt lên vết thương ở bụng. Cơn đau nhói vẫn còn đó, dù đã bớt chảy máu.

Yuki nhận ra hành động đó, cậu ta lên tiếng giọng đầy quan tâm. “Cậu có chắc là ổn không đấy? Nếu đau thì cứ nói, tôi có thể cõng cậu về.”

Perona lập tức lườm cậu ta. “Tôi không yếu ớt đến mức đó đâu!”

Yuki bật cười. “Vẫn bướng như ngày nào.”

Perona chỉ “hừ” một tiếng không muốn nói thêm.

Dù sao… quay về nhà sau một ngày dài cũng không hẳn là quá tệ.

Nhưng cô không hề hay biết, ở một góc khuất nào đó trong khu rừng, một bóng dáng cao lớn đã rời đi từ lâu. Một đôi mắt sắc bén đã chứng kiến tất cả nhưng lại chẳng để lại bất kỳ dấu vết nào.

Perona vùng vằng, cố gắng thoát khỏi tay Yuki nhưng cậu ta quá nhanh.

“Cậu thả tôi xuống ngay!!” Cô đấm vào vai Yuki nhưng vì mất máu và kiệt sức, cú đấm của cô chẳng có bao nhiêu lực.

Yuki chẳng thèm để ý, chỉ cười nhẹ. “Cậu nghĩ tôi để cậu đi một mình với cái bụng bị thương thế này à? Nếu không muốn bị ngất giữa đường thì ngoan ngoãn đi.”

Perona bĩu môi, vùng vẫy thêm vài cái nữa nhưng sức lực đã cạn kiệt, cô đành buông xuôi.

“…Cậu mà nói gì ngu ngốc là tôi đá văng cậu xuống suối đấy.”

Yuki bật cười. “Biết rồi, biết rồi.”

Cõng Perona trên lưng, Yuki bước đi vững vàng trên con đường mòn về làng. Dù cô không nặng lắm nhưng cậu có thể cảm nhận được sự yếu ớt trong cơ thể cô. Từ khi gặp lại, cậu luôn thấy cô tràn đầy năng lượng nhưng bây giờ… trên lưng cậu, Perona lại im lặng một cách khác lạ.

Cô tựa đầu vào vai Yuki, ánh mắt mơ hồ nhìn lên bầu trời đêm. Cô không muốn thừa nhận nhưng lưng của cậu ta… thật ấm áp.

Dù vậy, trong đầu cô vẫn quẩn quanh một suy nghĩ:

Dáng vẻ này của mình mà bị ai đó nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị trêu chọc cho xem…

Cô thở dài, nhắm mắt lại, để mặc bản thân được Yuki cõng về.

Trời tối hẳn khi Yuki cõng Perona về đến nhà. Lão bà bà đã nhóm sẵn một bếp lửa, ánh sáng vàng nhạt chiếu qua khe cửa, tạo cảm giác ấm áp giữa đêm lạnh.

“Lão bà bà, tụi con về rồi.” Yuki lên tiếng, nhẹ nhàng đặt Perona xuống trước hiên nhà.

Lão bà bà ngước lên nhìn, thoáng nhíu mày khi thấy Perona vẫn còn yếu ớt. “Con vẫn cứng đầu như ngày nào.” Bà thở dài, tay run run cầm lấy một chén thuốc đã chuẩn bị sẵn. “Uống đi, không thì vết thương đó lại hành con cả đêm.”

Perona nhận lấy chén thuốc, nhăn mặt ngay khi ngửi thấy mùi. “Ugh… mùi kinh khủng quá.”

“Còn càm ràm thì ta đổ thẳng vào miệng con luôn đấy.” Lão bà bà lườm.

Perona bĩu môi nhưng cũng đành uống một hơi. Ngay lập tức, cô nhăn mặt vì vị đắng ngắt.

“Khụ khụ! Sao mà nó đắng thế này!”

Yuki bật cười. “Cậu vẫn y như hồi bé.”

Perona trừng mắt lườm cậu ta nhưng chẳng buồn phản bác.

Lão bà bà nhìn hai đứa trẻ mà mình từng chăm sóc, ánh mắt dịu đi đôi chút. “Được rồi, con nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai ta sẽ tìm thêm ít lá thuốc khác cho con.”

Perona gật đầu, lê bước vào phòng. Dù vẫn còn đau nhưng có lẽ tối nay cô sẽ ngủ ngon hơn một chút.

Mihawk không trở về Kuraigana ngay.

Hắn vẫn còn ở trên đảo Buckwheat. Sau khi rời khỏi khu rừng, hắn lặng lẽ tìm một quán rượu nhỏ gần bến cảng và ngồi ở đó, nhấp từng ngụm rượu một cách chậm rãi.

Tuy bề ngoài trông có vẻ điềm tĩnh nhưng trong đầu Mihawk vẫn quanh quẩn những gì hắn nghe thấy trong rừng.

"Nếu sau này cậu và tôi chưa có ai bên cạnh thì cậu sẽ cưới tôi không?"

Mihawk không hẳn là bận tâm đến câu trả lời của Perona nhưng việc cậu nhóc kia lại có thể nói ra những lời đó với cô khiến hắn có chút… khó chịu một cách khó hiểu.

Hắn không thích xen vào chuyện của người khác.

Nhưng lần này, hắn đã vô thức ở lại đây lâu hơn dự định.

Hot

Comments

Yukito 💢

Yukito 💢

ừ thì ko "quan tâm" thôi còn lúc sau thì ko biết à nhe:))

2025-04-21

1

Cherry kito🍒

Cherry kito🍒

đấy ghen rồi thấy chưa

2025-03-02

0

✧(。•̀ᴗ-)✧💖

✧(。•̀ᴗ-)✧💖

hẳn là không quan tâm :))

2025-03-31

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play