2. Lời Hứa Kiếp Sau ౨ৎ˚₊

Castella ౨ৎ˚₊
Castella ౨ৎ˚₊
😋
Castella ౨ৎ˚₊
Castella ౨ৎ˚₊
Pov này hơi dài nha🤡
Người trong kinh thành đều biết, tướng quân Cập Xuyên Triệt có một thanh mai trúc mã. Hai nhà thế giao, cửa sát vách nhau, từ khi mới chập chững biết đi, em và hắn đã quấn quýt không rời. Hắn gọi em là “A nương,” em gọi hắn là “Triệt ca ca.” Thuở nhỏ, hắn thích chạy qua sân nhà em, bám theo sau như một chiếc bóng. Em đọc sách, hắn than chán; em gảy đàn, hắn lười biếng nằm dài bên bậu cửa mà nghe. Hắn bảo giọng em đọc thơ rất hay, ngón tay em gảy đàn rất đẹp, nhưng dáng vẻ em cau mày khi làm bài tập mới là thứ hắn thích nhất.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Sau này A nương làm phu nhân của ta, mỗi ngày đọc sách cho ta nghe nhé?
Em đỏ mặt, bực bội ném cuốn sách về phía hắn. Hắn cười phá lên, đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời. Năm tháng dần trôi, hắn bắt đầu luyện võ, ngày ngày mồ hôi đầm đìa dưới tán hoa lê. Khi ấy, hắn xoay người múa kiếm, bóng dáng thiếu niên nhanh nhẹn như chim ưng, đường kiếm sắc bén nhưng ánh mắt nhìn em vẫn đầy ôn nhu.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Chờ ta luyện xong võ công, sau này lớn lên, ta sẽ bảo vệ nàng.
Lời hứa ấy, hắn khắc vào xương tủy, mà em lại chỉ cười, ngỡ rằng đó là chuyện của một ngày rất xa. Nhưng hắn dần trưởng thành, còn em cũng không còn là tiểu cô nương ngày ấy. Hắn vào quân doanh, trở thành tướng quân trẻ tuổi đầy triển vọng. Em ở lại kinh thành, từng ngày chờ hắn trở về. Mỗi lần hồi kinh, hắn đều ghé qua phủ em đầu tiên, lúc thì mang theo cây trâm gỗ mộc mạc, lúc lại là một túi hạt dẻ từ phương xa, bảo rằng trời lạnh, hắn ăn vào lại nhớ đến hương vị hạt dẻ nướng của em. Đêm ấy, hắn ngồi dưới ánh đèn mờ, kể về chiến trường khốc liệt, về những trận chiến sống còn, về chiến hữu đã ngã xuống. Nhưng rồi hắn cười, bảo rằng hắn vẫn còn sống, vẫn có thể trở về gặp em, như vậy đã đủ rồi. Lúc đó, em chỉ im lặng, lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ. Không ai có thể mãi may mắn trên chiến trường. Em muốn hắn ở lại, nhưng không đủ can đảm để nói ra. Rồi ngày ấy cũng đến. --- Trời vừa tờ mờ sáng, sương mỏng vấn vương trên cành lá, những giọt nước đọng trên cánh hoa lê, long lanh như những hạt lệ chưa rơi. Trước cổng phủ, Cập Xuyên Triệt khoác giáp trụ chỉnh tề. Áo choàng đỏ phủ bờ vai rộng, trường thương đeo bên hông, bóng dáng cao lớn đứng lặng giữa ánh bình minh. Em đứng trước mặt hắn, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo. Hắn nhìn em, ánh mắt vẫn dịu dàng như bao lần trước, nhưng hôm nay lại xen lẫn một chút gì đó xa cách.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Chờ ta trở về, A nương.
Giọng hắn trầm thấp, nhẹ như lời hứa nhưng lại đầy quyết tuyệt. Em khẽ cắn môi, cố gắng không để nước mắt tràn mi.
Y/n
Y/n
Chuyến đi này… có nguy hiểm không?
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Chiến trường nào mà không nguy hiểm.
Hắn cười, đưa tay vén một lọn tóc rơi trước trán em. Ngón tay thô ráp vì luyện kiếm nhiều năm, nhưng động tác lại nhẹ nhàng như sợ em đau. Em ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt như hồ nước sâu không đáy.
Y/n
Y/n
Triệt ca ca… hay là huynh đừng đi nữa?
Hắn khựng lại trong thoáng chốc.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Nàng ngốc quá.
Rồi bật cười, đưa tay nhéo chóp mũi em như cách hắn vẫn hay làm khi còn nhỏ.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
“Ta là tướng quân, là chiến sĩ của Đại Hạ, sao có thể không đi?”
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt như ánh sao vụn vỡ trong đêm.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
“Huống hồ, nếu ta không đi, ai sẽ bảo vệ nàng đây?”
Em không nói gì, chỉ cảm thấy trong lòng có thứ gì đó vỡ vụn. Hắn cúi đầu, khẽ chạm trán em, giọng nói ấm áp vang lên bên tai.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Chờ ta về, A nương.
Oikawa Tooru
Oikawa Tooru
Trận này thắng lợi, ta sẽ đến cầu hôn nàng.
Rồi hắn quay người lên ngựa. Vó ngựa dồn dập, cờ bay phần phật trong gió sớm. Bóng hắn dần xa. Em vẫn đứng đó, nhìn theo mãi cho đến khi đoàn quân chỉ còn là những chấm nhỏ nơi cuối chân trời. Lúc ấy, nước mắt mới lặng lẽ rơi.
—————
Hai năm trôi qua. Mỗi sáng sớm, em vẫn giữ thói quen pha một ấm trà nóng, rót ra hai chén, nhưng chén còn lại chưa từng có ai động đến. Hoàng hôn buông xuống, em lại ngồi trước hiên nhà, nhìn về con đường dẫn đến kinh thành, chờ đợi bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Mọi người trong phủ đều nói em ngốc. Chiến trường khốc liệt, làm sao hắn có thể trở về? Thế nhưng em vẫn đợi. Vì hắn đã hứa. “Nếu trận này ta trở về, nhất định sẽ cưới nàng.” Cập Xuyên Triệt chưa từng thất hứa với em. Nhưng có lẽ… em đã quên mất một điều: Trận chiến này, ngay từ đầu, hắn đã biết mình không thể trở về.
Ngày hôm ấy, trời đổ tuyết dày, phủ trắng cả đình viện. Người hầu trong phủ hấp tấp chạy vào, đôi mắt đỏ hoe.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Người hầu: Tiểu thư, có tin từ chiến trường…
Em siết chặt lấy tay áo, cảm thấy hơi thở mình nghẹn lại. Một phong thư đã ngả màu vì phong sương được đặt trong tay em.
Nhân Vật Phụ
Nhân Vật Phụ
Người hầu: Đây là thư của tướng quân… Người đã hy sinh trên chiến trường… Lúc mất, tướng quân vẫn nắm chặt bức thư này trong tay…
Cả người em như hóa đá. Lá thư còn vương mùi máu. Bàn tay run rẩy mở ra, từng nét bút đã nhòe đi trong gió bụi chiến trường.
Trong bức thư viết:
“A nương, Khi nàng đọc được lá thư này, ta đã không còn nữa. Ta xin lỗi, đã để nàng đợi lâu đến vậy. Ta đã hứa với nàng, nhưng ta không thể giữ lời. Nàng biết không, điều duy nhất giữ ta sống qua những ngày tháng ấy chính là ký ức về nàng. A nương, kiếp này ta phụ nàng, kiếp sau ta nhất định bù đắp. Chờ ta, có được không?”
Bàn tay em siết chặt bức thư, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống. Ngoài trời, hoa lê lại nở, trắng đến não lòng. Em ngẩng đầu, nhìn về chân trời xa thẳm. Giữa thế gian vội vã này… kiếp sau, liệu chúng ta có tìm thấy nhau?
青梅竹馬共成長, 月下吟詩共誦章。 劍影寒光離故里, 邊關風雪戰沙場。 信紙殷紅承諾碎, 孤燈無語淚千行。 願得來生長相守, 不負深情夢一場。 《 Thanh mai trúc mã cộng thành trưởng Nguyệt hạ ngâm thi cộng tụng chương. Kiếm ảnh hàn quang ly cố lý, Biên quan phong tuyết chiến sa trường. Tín chỉ ân hồng thừa nặc toái, Cô đăng vô ngữ lệ thiên hàng. Nguyện đắc lai sinh trường tương thủ, Bất phụ thâm tình mộng nhất trường. 》
Dịch nghĩa:
Thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Dưới trăng ngâm thơ, cùng đọc sách. Bóng kiếm lạnh lùng rời quê cũ, Biên cương gió tuyết, chốn sa trường. Lá thư thấm máu, lời hứa vỡ, Đèn khuya không nói, lệ nghìn hàng. Nguyện rằng kiếp sau dài bên nhau, Không phụ thâm tình, mộng một đời.
End
Castella ౨ৎ˚₊
Castella ౨ৎ˚₊
1326 chữ:))

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play