[Haikyuu Pov] Ngân Vang Đoạn Tình Khúc Bất Diệt
3. Em Không Khóc ౨ৎ˚₊
Castella ౨ৎ˚₊
Lại một pov mới đây:3
Castella ౨ৎ˚₊
Thực ra thì cũng không mới lắm
Castella ౨ৎ˚₊
Tại tui đăng pov này trên tiktok cỡ một tuần trước đó rồi:)
Castella ౨ৎ˚₊
Thôi vào pov nè
Hinata Shoyo
Hinata không biết phải làm gì khi thấy em khóc. Cậu nhìn em mà lúng túng đến mức không biết phải làm gì cho phải
Cậu vẫn đứng trước mặt em, hai tay bất giác nắm chặt rồi lại buông lỏng, môi mấp máy như muốn nói gì đó nhưng chẳng thể cất thành lời. Cuối cùng, cậu chỉ biết nhẹ nhàng cởi chiếc áo khoác đội tuyển mà bản thân đang mặc trên người ra, rồi trùm lên đôi vai nhỏ bé của em.
"Anh không biết em có lạnh không, nhưng… mặc vào đi, nhé?"
Giọng nói dịu dàng như cơn gió cuối thu, len lỏi vào tận đáy lòng. Cậu đưa tay, ngón tay chai sần vì những buổi tập dài nhẹ nhàng lướt qua gò má em, lau đi những giọt nước trong suốt.
---
Kageyama Tobio
Kageyama tuy là một vị hoàng đế tài giỏi, nhưng có hai thứ mà khiến cậu không thể nào làm được thứ nhất là bài tập và thứ hai là dỗ dành người khác.
Khi thấy em khóc, ngực cậu chợt nhói lên một cảm giác lạ lẫm, như thể có một sợi dây vô hình siết chặt lấy trái tim. Cậu đưa tay, chần chừ trong thoáng chốc rồi mới nhẹ nhàng chạm vào mái tóc em. Những ngón tay lùa vào từng sợi tóc mềm mại, rồi siết lại, kéo em nhẹ tựa vào bờ vai cậu.
"Đừng khóc nữa."
Chẳng có lời an ủi hoa mỹ, cũng không có những cử chỉ dịu dàng khéo léo. Nhưng hơi ấm từ cậu, sự hiện diện của cậu—tất cả đều dành cho em.
---
Tsukishima Kei
Cậu vẫn đứng đấy, vẫn nhìn người con gái cậu thương đang bật khóc, nhưng cậu không vội lại gần.
Cậu đứng đó, khoanh tay trước ngực, ánh mắt bình tĩnh dõi theo từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống. Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên giữa khoảng không tĩnh lặng. Cuối cùng, cậu cúi người, nhẹ nhàng chạm trán mình vào trán em.
"Hạ hỏa đi, khóc mãi không thấy mệt sao?"
Lời nói có chút châm chọc, nhưng hơi ấm nơi tiếp xúc lại dịu dàng đến lạ. Cậu không nói thêm gì nữa, chỉ lặng lẽ để em tựa vào mình, để thời gian lấp đầy khoảng trống giữa hai người.
---
Hoshiumi Korai
Korai không giỏi dỗ dành người khác. Nhưng cậu biết một điều—đồ ăn ngon có thể giải quyết gần như mọi vấn đề (đối với em)
Vậy nên, khi thấy em cúi đầu, im lặng với đôi mắt hoe đỏ, cậu liền hào hứng mà nói lớn với em một tiếng
“Này! Đi ăn ramen không? Hay sushi? Anh biết một quán mới mở, ngon lắm đấy! Đi thôi!”
Cậu nói đầy hào hứng, ánh mắt sáng rực như thể chỉ cần em gật đầu một cái là sẽ lập tức kéo em đi ngay.
Nhưng em chẳng hề động đậy. Chỉ ngồi đó, rồi tiếp tục khóc. Sự hào hứng trong mắt Korai dần nhạt đi. Cậu nhìn em một lúc lâu, như thể chuyện này
Cậu mở miệng định nói gì đó nữa, nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, cậu chỉ ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn em, lặng lẽ hơn bao giờ hết.
“Không muốn ăn cũng được,” cậu lầm bầm, giọng nhẹ đi một chút. “Nhưng đừng im lặng với anh như thế chứ….”
Korai không giỏi an ủi, nhưng ít nhất, cậu có thể ở đây với em.
---
Ushijima Wakatoshi
Wakatoshi không giỏi dùng lời nói để vỗ về ai cả.
Nhưng khi thấy em khóc, gã chỉ im lặng tháo chiếc khăn quàng cổ của mình, nhẹ nhàng quấn quanh cổ em.
"Em không lạnh sao?"
Một câu hỏi đơn giản, nhưng lại như dòng nước ấm áp len lỏi vào tâm hồn đang run rẩy của em. Gã ngồi xuống bên cạnh, bàn tay to lớn chạm nhẹ lên gò má em, lau đi nước mắt bằng sự dịu dàng không ngờ.
"Nếu khóc khiến em nhẹ lòng hơn, vậy cứ khóc đi."
Nhưng hãy để gã là người đứng đó, bên cạnh em.
---
Kita Shinsuke
Anh không hỏi han, cũng không an ủi. Kita chỉ lặng lẽ quỳ xuống trước mặt em, nắm chặt lấy bàn tay lạnh giá của em bằng đôi bàn tay chai sần vì tập luyện của mình.
"Tay sao lại lạnh thế?."
Giọng nói trầm ấm, mang theo hơi thở của sự bình yên. Cậu kiên nhẫn xoa nhẹ từng ngón tay em, truyền cho em chút hơi ấm từ chính mình.
Hơi ấm dịu dàng bao bọc lấy em, như lời nhắc nhở rằng dù thế giới ngoài kia có lạnh lẽo thế nào, vẫn có một người luôn ở đây, chờ em.
---
Miya Atsumu
Gã cáo vàng ồn ào ấy không bao giờ muốn nhìn thấy người gã yêu phải khóc, bởi vì khi em khóc, nó sẽ khiến trái tim của gã lại đau nhói đến lạ
Nên khi thấy em đang nức nở khóc vì một chuyện gì đó, gã không chút do dự nào mà kéo em lại gần mình hơn, để hơi thở của gã hòa lẫn với hơi thở em.
Môi gã khẽ chạm vào khóe mắt em, nơi những giọt nước còn đọng lại—nhẹ như một cánh hoa rơi giữa trời thu.
"Sao cứ khóc hoài vậy chứ, bộ không thấy mệt sao?”
Giọng nói có chút hờn dỗi, nhưng đôi mắt cậu lại dịu dàng đến lạ.
"Nè, hay là anh rủ em đi ăn kem nha?"
Có lẽ điều ấy không thể lập tức xóa đi nỗi buồn vốn đang nghị trị bên trong em, nhưng ít nhất, gã cũng đã có thể khiến em cười và quên đi cơn đau ấy trong một khoảnh khắc nào đó.
---
Bokuto Kotaro
Bokuto khẽ cúi người, chậm rãi đặt đầu lên đùi em.
Anh không nói gì, chỉ yên lặng nằm đó. Đôi mắt vàng ánh lên thứ sắc màu dịu dàng lạ lẫm, phản chiếu ánh đèn trầm mặc của căn phòng.
"Nếu em không muốn nói, thì cứ ngồi với anh một lát... chỉ một lát thôi, được không?"
Giọng anh nhẹ nhàng như gió thoảng, không ép buộc, không dò hỏi, chỉ mang theo sự kiên nhẫn vô tận.
Và chẳng biết từ lúc nào, những giọt nước ấy đã mắt lặng lẽ ngừng rơi.
---
Oikawa Tooru
Gã không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vươn tay, chạm vào gương mặt đẫm nước mắt của em. Ngón tay lướt qua làn da lạnh buốt, như muốn xoa dịu những cơn sóng ngầm cuộn trào trong lòng em.
Chẳng hỏi han, cũng không vội lau khô giọt lệ trên má em. Gã lặng lẽ bước đến, vòng tay ôm lấy em vào lòng, để hơi ấm của mình bao bọc lấy những tổn thương em đang giấu kín.
"Tất cả rồi sẽ ổn thôi.."
Gã vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em, cho đến khi bầu trời bừng sáng trở lại.
- - -
Sakusa Kiyoomi
Sakusa không thích chạm vào người khác, nhưng khi thấy em khóc, tất cả quy tắc trong lòng gã bỗng trở nên vô nghĩa.
Gã đứng đó, nhìn em, mắt tối lại.
Gã không nói gì, chỉ chậm rãi tháo đôi găng tay, nhét chúng vào túi áo rồi đưa tay ra. Những ngón tay dài khẽ gạt đi vệt nước mắt trên má em, chậm rãi như thể sợ làm vỡ đi thứ gì đó mong manh.
"Khóc đến mức này, có thấy mệt không?"
Gã hỏi, giọng không chút cảm xúc, nhưng lại nhẹ như sương sớm. Không đợi em trả lời, gã lùi lại một bước, cởi chiếc áo khoác ngoài rồi vắt lên vai em, để nó tự nhiên phủ xuống người em mà không cần một lời mời.
"Ngoài đây lạnh, dễ cảm lắm."
Sakusa không phải kiểu người dịu dàng. Gã cũng không thích dùng lời nói để dỗ dành ai. Nhưng khi thấy em đứng đó, mắt hoe đỏ, gã chỉ có thể chấp nhận một sự thật—gã ghét phải nhìn thấy em như thế này.
"Chút nữa đi ăn cái gì nóng đi. Uống cả trà gừng vào."
Rồi gã im lặng, không nói thêm gì nữa, nhưng cũng không bỏ đi. Đứng đó, cùng em, giữa những cơn gió se lạnh đầu mùa.
Castella ౨ৎ˚₊
Tui không ngờ pov này nó dài đến độ này luôn á
Comments