[Tokyo Revengers] Người Viết Nắng.
3. Lộ Hương Đình, Kyoto – 1997
Đêm ấy, Sano Manjiro ngồi trên bàn làm việc, ly rượu trong tay hắn sóng sánh thứ chất lỏng đỏ thẫm phản chiếu ánh đèn vàng nhạt. Ánh trăng lặng lẽ rọi qua ô kính, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo trên tấm thảm trải sàn. Không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ treo tường, như đang đếm ngược những suy nghĩ không lời trong đầu hắn.
Hắn châm một điếu thuốc, làn khói xanh nhạt quẩn quanh nơi đầu ngón tay.
Sano Manjiro
Ôi Rina yêu dấu, anh không nghĩ rằng ta sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh đặc biệt này.
Hoshino Rina vẫn mang gương mặt ấy, vẫn có nốt ruồi son ở đuôi mắt trái, vẫn giữ một dáng vẻ dịu dàng như ngày hắn gặp cô ở Kyoto. Sano Manjiro rít một hơi thuốc, ánh mắt vẫn mãi nhìn vào tấm ảnh có đôi nam nữ trẻ. Chàng trai tóc vàng trong bức ảnh có chăng là hắn của những năm hai mươi. Và cô thiếu nữ bên cạnh chính là người yêu duy nhất của hắn - Hoshino Rina.
Sano Manjiro
[ dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi dài ] bao nhiêu năm qua em sống có tốt không?
Đối với Sano Manjiro, ký ức về cô, về những buổi chiều ngày mưa, về quán trà nhỏ bên góc phố, về ánh mắt trầm lặng khi cô nhìn dòng nước nóng rót vào chén, tất cả vẫn còn nguyên vẹn trong hắn.
Nhưng với cô, có lẽ chúng đã bị chôn vùi cùng năm tháng.
Kyoto, Nhật Bản, năm 1997.
Nhật Bản năm 1997 – khi những bộ điện thoại nắp gập dần trở thành mốt, khi những tiệm cà phê nhỏ ven đường vẫn còn phát nhạc của Miyuki Nakajima, và khi bưu thiếp vẫn là cách người ta gửi lời yêu thương. Tại một thị trấn nhỏ ở Kyoto, nơi vẫn giữ nguyên vẻ hoài cổ của những con phố lát đá và những ngôi nhà gỗ thấp thoáng sắc đỏ của lá phong.
Năm ấy, Sano Manjiro đến Kyoto, khi ấy trời đã chuyển sang đông. Và hắn tình cờ dừng chân tại quán trà của Hoshino Rina vào một chiều mưa nhẹ. Khi hắn mở cửa bước vào, tiếng chuông gió khẽ vang lên, hòa vào giai điệu nhạc Jazz từ chiếc radio cũ.
Hoshino Rina còn đang vẽ những phác thảo nguệch ngoạc, vừa vẽ vừa đắm mình trong hương trà xanh thanh khiết. Nghe thấy tiếng cửa mở liền ngẩng đầu lên.
Sano Manjiro
[ đưa mắt nhìn cô gái đang vẽ kia, thấy đối phương nhìn về hướng này thì khẽ gật đầu như chào hỏi ]
Hoshino Rina
[ buông chiếc chì trên tay xuống rồi đứng dậy bước qua bên kia ] xin chào quý khách, ngoài trời đang mưa bay, thêm tiết trời lành lạnh. Quý khách có muốn dùng gì không?
Sano Manjiro
[ cầm chiếc mày ảnh ngắm nghía một chút rồi ngẩng đầu lên nhìn y ] tôi thấy chiếc biển gỗ ngoài mái hiên có khắc nét chữ cổ "露香亭" là Lộ Hương Đình?
Hoshino Rina
[ trong ánh mắt lóe lên tia thích thú ] phải rồi, cậu thiếu niên đây thật ra dáng một thư sinh.
Ghi chú: 露香亭 (Rokō-tei) – Lộ Hương Đình: "Đình hương sương" gợi cảm giác tinh tế của sương sớm và hương trà lan tỏa.
Sano Manjiro
Tôi thấy cái tên này rất thơ, lại có chút hoài cổ. Cô chủ cứ cho tôi một tách trà nóng đi.
Hoshino Rina
[ nhẹ cúi đầu ] được, anh chờ tôi một lát nhé, trà của anh sẽ xong nhanh thôi.
Trong suốt quá trình pha trà, ánh mắt của Sano Manjiro luôn dõi theo Hoshino Rina. Khoảng cách giữa họ không xa, đủ để anh nhìn rõ từng cử động của cô, từng ngón tay mảnh khảnh điều khiển những dụng cụ pha trà như một nghệ nhân.
Trong không gian vắng lặng của quán trà nhỏ, hơi nước từ chiếc ấm gốm tỏa ra, quyện vào làn khói trầm hương mờ ảo.
Bằng một cử chỉ nhẹ nhàng, Hoshino Rina nâng nắp nồi đun, chậm rãi rót nước nóng vào chawan - chén trà bằng gốm, chỉ đủ để làm nóng lòng chén. Đôi tay thuần thục xoay nhẹ chén trà, để nước nóng trải đều rồi lặng lẽ đổ đi. Sau đó, cô lấy một chiếc muỗng tre, cẩn thận múc bột trà từ hũ sứ, rây qua để trà mịn hơn trước khi rót nước.
Khi cô cầm chổi chasen đánh trà, từng vòng khuấy nhịp nhàng tạo ra lớp bọt mịn hoàn hảo trên bề mặt. Tất cả đều được thực hiện với dáng vẻ yên tĩnh và cẩn trọng.
Hoshino Rina
[ bưng khay ra, đặt tách trà xuống bàn rồi đẩy đến trước mặt y. Lặng lẽ lùi lại, nhẹ cúi đầu ] trà của anh.
Sano Manjiro
[ cũng khẽ gật đầu ] tôi cảm ơn.
Sano Manjiro
[ chậm rãi nâng chén trà lên, thổi qua một lúc rồi nhấp một ngụm ]
Hoshino Rina sau khi đặt trà xuống cho Sano Manjiro thì phải quay lại vào trong, vì ngay sau đó đã có thêm nhiều vị khách khác đến dùng trà.
Dẫu đang pha trà, nhưng cô vẫn tinh tế quan sát cậu thiếu niên ở bàn đối diện. Cô nhẹ cất giọng.
Hoshino Rina
Hình như anh không phải người ở đây.
Sano Manjiro
[ ngẩng đầu khỏi tách trà ] sao cô biết?
Hoshino Rina
Vì người Kyoto sẽ không uống trà như vậy.
Sano Manjiro
[ nhìn vào mặt nước trà ] tôi nghe nói, trà Kyoto có cách pha khác với Tokyo.
Hoshino Rina không đáp ngay, chỉ đưa tay vén lọn tóc mai ra sau tai, đoạn rót một chút nước sôi vào ấm. Cô có thể ngầm hiểu đây là câu trả lời cho câu nói về việc anh không phải người Kyoto của cô.
Hoshino Rina
Vậy anh có biết, người Kyoto không uống trà vội không?
Sano Manjiro
Vậy tôi có đang vội không?
Hoshino Rina
[ thoáng cười ] anh đến từ Tokyo.
Anh bật cười khẽ, một kiểu cười không hẳn thừa nhận, nhưng cũng không bác bỏ. Từ khi bước chân vào đây, anh đã cảm nhận được nhịp điệu khác biệt. Chậm rãi. Cân nhắc. Tựa như mỗi động tác rót trà của cô gái trước mặt cũng mang một tầng ý nghĩa.
Sano Manjiro
Không biết, cách người Kyoto thưởng thức trà, sẽ như thế nào?
Hoshino Rina
Người Kyoto khi uống trà sẽ xoay nhẹ chén khoảng một góc 90 độ trước khi uống. Đây là cách thể hiện sự khiêm nhường, tránh uống trực tiếp từ mặt đẹp nhất của chén. Sau đó, họ nhấp từng ngụm nhỏ, cảm nhận hương vị lan tỏa dần. Khi đặt chén xuống, họ xoay lại vị trí ban đầu như một cách giữ trọn lễ nghi.
Sano Manjiro
[ im lặng một lúc rồi cất tiếng ] tôi khá thích Kyoto, thích hơn cả, là trà ở Kyoto. Tôi đến đây để học hỏi một vài điều, cách pha và thưởng thức trà cũng nằm trong đó.
Hoshino Rina
Vậy thì anh đã đến đúng nơi.
Cô cúi đầu, nâng ấm trà lên, từng giọt trà xanh sánh mịn rơi xuống chén sứ men trắng. Ánh sáng từ lồng đèn giấy trên trần rọi xuống, phủ lên gương mặt cô một tầng sáng dịu nhẹ. Sano Manjiro vẫn dõi theo từng động tác, vô thức nâng máy ảnh lên.
Sano Manjiro
Tôi có thể chụp không?
Hoshino Rina
[ dừng lại, rồi mỉm cười ] nếu anh có thể chụp được hương trà, thì cứ chụp.
Comments
tt
bộ này có vibe bình yêu kiểu gì ấyy
2025-03-09
0