[Tokyo Revengers] Người Viết Nắng.
1. Tàn Chiều.
Tokyo, Nhật Bản, năm 2004.
Khi những tòa nhà kính hiện đại dần mọc lên khắp Tokyo, vẫn còn đó những góc phố giữ được nét hoài cổ của một thời đại đã qua. Tokyo hôm nay đông đúc hơn ngày thường.
Một buổi triển lãm được diễn ra, quy tụ những tác phẩm gói ghém ký ức và cảm xúc. Buổi triển lãm này không chỉ là dịp để thưởng lãm tinh hoa thiết kế, mà còn là cầu nối đưa những ý tưởng sáng tạo đến gần hơn với giới mộ điệu và các đối tác trong ngành. Một không gian giao thoa giữa nghệ thuật và thương mại, nơi những mối hợp tác đầy hứa hẹn có thể nảy nở, mở ra những hướng đi mới cho tương lai.
Bên ngoài, chiếc xe lăn bánh chậm rãi rồi dừng hẳn trước lối vào rực sáng ánh đèn. Khi cánh cửa mở ra, một dáng người bước xuống, bóng dáng hắn thoáng đổ dài trên nền đá hoa cương. Chiếc măng-tô đen phủ lấy thân hình rắn rỏi, vạt áo khẽ lay động theo làn gió đêm lành lạnh. Dưới ánh sáng vàng nhạt hắt từ đèn đường, mái tóc trắng được chải gọn càng trở nên nổi bật, nhưng vài sợi lòa xòa trước trán lại khiến hắn mang nét gì đó phóng khoáng, khó nắm bắt.
Hắn khẽ chỉnh lại cổ áo, đôi mắt trầm tĩnh quét qua dòng người đang chậm rãi tiến vào triển lãm. Không vội vã, không hấp tấp, hắn sải từng bước dài trên bậc thềm, tiếng giày gõ nhịp lên nền đá, hòa vào âm thanh êm dịu của bản giao hưởng đang vọng ra từ phía trong. Một đêm dài đang chờ đợi.
Kobayashi Renji
[ hướng ánh nhìn ra phía cửa chính, quay người đến phía người đàn ông tóc bạc kia ] Lâu ngày không gặp. Vinh hạnh khi được cậu ghé qua, mời theo tôi. Tôi mời cậu rượu quý.
Sano Manjiro
Nếu là rượu ngon rượu quý thật, e là hôm nay tôi không về sớm được rồi.
Hắn đáp lại với giọng điệu thích thú, như thể hai người họ là bạn hữu thân thiết lâu ngày không gặp. Nhưng tên này khó đoán, nửa đùa nửa thật cũng chẳng biết đâu. Hắn nói sao thì cứ làm vậy thôi, đến đâu hay đến đó.
Kobayashi Renji
Tôi cũng không thể để cậu về sớm được, buổi ra mắt giới thiệu sản phẩm mới của chúng tôi mà. Có thế nào cũng phải giữ chân cậu lại.
Sano Manjiro
[ cười nhạt ] Tôi đến đây chỉ để xem một chút, nào ngờ lại được anh chủ động giữ lại. Vinh hạnh rồi.
Kobayashi Renji
[ xua tay, đi đến bên bàn rồi cầm hai ly rượu lên bước về phía hắn, đặt ly rượu xuống bên bàn, nơi đối phương đang đứng ] Không dám giữ, chỉ là hiếm khi mời được cậu đến, không nhân cơ hội bàn một chút về chuyện hợp tác thì tiếc lắm.
Kobayashi Renji là người sáng lập Aurelian Designs, một công ty thiết kế danh tiếng với phong cách tinh tế và đầy tham vọng. Từ thuở sơ khai, Renji đã khắc sâu dấu ấn của mình vào giới thiết kế, đưa công ty từ một xưởng nhỏ vô danh trở thành kẻ tiên phong trên thương trường. Người ta nhắc đến Renji không chỉ vì tài năng, mà còn bởi tầm nhìn sắc sảo và bản lĩnh lạnh lùng, một kẻ biết cách nắm lấy thời cuộc như kẻ săn đêm nắm lấy ánh trăng.
Sano Manjiro và Kobayashi Renji, hai cái tên chưa từng đứng chung chiến tuyến, nhưng cũng chẳng phải kẻ đối địch. Họ thuộc về cùng một vòng tròn, một thế giới nơi danh vọng và lợi ích đan xen, nơi những kẻ tài trí không thể nào không biết đến nhau. Giữa họ là sự tôn trọng ngầm, là những cuộc gặp gỡ thoáng qua nơi dạ tiệc xa hoa, là những lần nâng ly cười cợt mà ánh mắt lại thăm dò lẫn nhau. Không hẳn là bằng hữu, cũng chẳng là đối thủ, họ như hai lữ khách đi trên cùng một con đường, mỗi kẻ một hướng, nhưng luôn giữ một khoảng cách đủ gần để không thể bỏ qua sự tồn tại của đối phương.
Sano Manjiro
[ thoáng cười, đưa ly rượu lên uống một ngụm nhỏ ] Chuyện hợp tác để sau cũng được, tôi không vội.
Kobayashi Renji
Được. Hôm nay muốn cho cậu xem một tác phẩm. Đảm bảo cậu sẽ thích.
Sano Manjiro
[ nhướng mày, lơ đãng nhìn về phía xa ] Để tôi đoán nhé. Là một tác phẩm của nhà thiết kế mới nào đó?
Kobayashi Renji
[ phì cười, sải bước đi ] Không hẳn là mới, đó là một người em khá thân thiết của tôi. Cô ấy rất đặc biệt.
Sano Manjiro
[ bước theo đối phương ] ...
Kobayashi Renji dẫn hắn rời khỏi sự huyên náo của buổi triển lãm, băng qua một hành lang dài, đến một căn phòng tĩnh lặng nơi chỉ có ánh sáng dịu nhẹ hắt lên bức tường rộng. Trước màn chiếu lớn, Renji chậm rãi khởi động thiết bị, để hình ảnh một mô hình dần hiện ra, những đường nét tinh xảo được ánh sáng khắc họa rõ ràng trong không gian yên tĩnh.
Trên màn hình lớn. Đó tựa như một bức tranh phối cảnh, nhưng thực chất là một mô hình với ánh nắng cuối ngày trải dài trên mái ngói cũ, phản chiếu lên mặt nước tĩnh lặng. Một không gian hoài niệm mà vẫn phảng phất hơi thở của hiện đại.
Sano Manjiro
[ khẽ nheo mắt, ngắm nhìn thật lâu ] Tôi thích mô hình này. Và cũng thật tò mò muốn biết tác giả của tác phẩm này.
Kobayashi Renji
[ cười nhẹ ] Nếu cậu muốn, tôi sẽ giới thiệu để hai người biết đến nhau.
Sano Manjiro vẫn đứng đó, khoanh tay nhìn hình ảnh trên màn chiếu lớn. Điều khiến hắn nổi lên sự hứng thú là cái tên của mô hình kia.
_____________________________
Lời nhỏ, mong cậu đọc.
Chào các cậu, Sajk đây. Hay với cái tên khác quen thuộc hơn, Jsak.
Sau những tháng ngày miệt mài cải thiện tư duy và mở rộng góc nhìn, mình đã trở lại. Hành trình tìm kiếm cảm hứng không dễ dàng, nhưng cuối cùng, ánh sáng của nó cũng dẫn lối mình quay về với con chữ. Lần này, mình không chỉ viết—mình kể một câu chuyện đã khác, sâu hơn, mới mẻ hơn, như một dòng rượu ủ lâu năm, vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Tác phẩm mới hứa hẹn sẽ khơi gợi những rung động tinh tế hơn, bởi nó không còn là bản chép lại quá khứ, mà là một cuộc tái sinh. Cốt truyện sẽ khác nguyên tác đến tám phần, chỉ còn giữ lại nhân vật như một sợi dây mỏng manh níu lấy cội nguồn. Mình mượn hình bóng họ, nhưng hơi thở và tâm hồn, mình sẽ tự thổi vào—bằng chính những gì mình tích góp được trong quãng thời gian xa sân chơi này.
Hãy cùng mình bước vào thế giới mới, nơi những con chữ không chỉ là ngôn từ mà còn là cảm xúc, là tình tự giao hòa giữa cái cũ và cái mới.
Comments
𝑹𝒊𝒏𝒏𝒆 ~♫
hóng tg
2025-03-07
1