[KuroxKira] Cậu Ấy Là Ánh Mặt Trời Của Tôi.
Chap 3: Lẽo đẽo như cái đuôi.
Kira đến trường như mọi ngày, bước vào lớp với tâm trạng bình thản. Cậu thích sự yên tĩnh vào buổi sáng, thích cảm giác ngồi một mình, mở sách vở ra trước khi tiết học bắt đầu.
Cảm giác yên bình đó bị phá hủy ngay khi cậu đặt cặp xuống bàn.
Một chiếc ghế bị kéo mạnh, đập xuống nền đất, khiến vài bạn trong lớp quay lại nhìn.
Kira nhắm mắt hít sâu. Không cần quay đầu cậu cũng biết ai vừa làm chuyện ồn ào này.
Và đúng như dự đoán, khi cậu mở mắt ra, Kuro đã ngồi chễm chệ bên cạnh, tay chống cằm, nhìn cậu đầy hứng thú.
Kira
(Nhăn mày) Cậu làm gì mà ồn ào vậy?
Kuro
(Nhún vai) Chào buổi sáng. Hôm nay trông cậu vẫn lạnh lùng như thường.
Kira
Nhờ cậu mà tôi còn thấy phiền phức hơn bình thường.
Kuro
Vậy là tôi đã tạo điểm nhấn trong ngày của cậu rồi nhỉ?
Kira lười phản ứng với kiểu nói chuyện vô tư của hắn, chỉ mở sách ra, định làm bài tập. Nhưng chưa được hai phút, một ngón tay thon dài đã chọt chọt vào tay áo cậu.
Kira
(Thở dài, vẫn không ngẩng lên) Cậu lại muốn gì nữa?
Kira
Cậu có tay có chân, tự viết đi.
Kuro
(Lắc đầu) Chữ tôi xấu lắm. Cậu nhìn thử đi.
Hắn giật vở của mình ra, hí hoáy viết vài chữ lên giấy rồi đẩy về phía Kira.
Kira
Cái này là chữ của con người sao?
Kuro
Vậy mới cần mượn vở cậu.
Kuro
(Nháy mắt) Với lại, chữ của cậu đẹp mà, tôi thích.
Kira cảm giác vừa được khen, nhưng cũng vừa bị lợi dụng.
Cậu hít sâu, không muốn đôi co nữa, lạnh lùng đẩy quyển vở của mình qua.
Kuro
(Cười tít mắt) Cảm ơn nha, bạn cùng bàn.
Kira
Cậu bớt làm phiền tôi đi là tôi đã cảm ơn cậu lắm rồi.
Kuro
(Giả vờ suy nghĩ) Ừm… không được. Làm phiền cậu vui hơn nhiều.
Kira
* Tên này đúng là hết thuốc chữa!*
Kira vừa bước ra khỏi lớp, mới đi được vài bước thì đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Không cần quay lại cậu cũng biết đó là ai.
Kira
(Dừng bước, thở dài) Cậu đi theo tôi làm gì?
Kuro
(Nhún vai) Không đi theo, tôi chỉ tình cờ đi cùng hướng thôi.
Kira
(Lạnh nhạt) Vậy thì mời cậu đi hướng khác.
Kuro
Không thích. Tôi thích hướng này.
Kira quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
Kira
* Tên này đúng là phiền phức thật sự!*
Cậu tăng tốc bước đi. Nhưng vài giây sau, Kuro cũng sải bước theo kịp, nhàn nhã bỏ hai tay vào túi quần, bước đi bên cạnh như thể đây là điều hiển nhiên.
Kira
(Bực mình) Cậu có thể đừng bám theo tôi không?
Kuro
(Cười nhẹ) Tôi không bám theo. Tôi là vệ sĩ của cậu.
Kuro
Nhưng tôi cần bảo vệ cậu.
Kira dừng bước, khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn hắn.
Kira
Bảo vệ tôi khỏi cái gì?
Kuro
(Nghiêm túc) Khỏi những ánh mắt đầy ghen tị của người khác khi thấy tôi đi bên cạnh cậu.
Cậu nên đánh hắn một trận hay giả vờ không quen biết đây?
Nhưng trước khi cậu kịp làm gì, trước mặt đã xuất hiện một nhóm nữ sinh đang túm tụm lại bàn tán.
Ngay khi thấy Kuro, mắt họ sáng rực lên.
Bạn nữ 1
(Thì thầm) Trời ơi, đẹp trai quá!
Bạn nữ 2
(Háo hức) Cậu ấy còn đi chung với Kira nữa kìa!
Bạn nữ 3
Hai người họ nhìn có vẻ thân nhau ghê!
Bạn nữ 1
Không lẽ là couple?
Kira
Khoan, mấy cậu đang nói gì vậy?!
Bạn nữ 2
(Cười gian) Không có gì đâu~
Kira
Cậu đang làm mọi chuyện tệ hơn.
Kuro
Không sao. Tôi thích như vậy.
Cậu cảm thấy, từ ngày có người này xuất hiện, thế giới của cậu đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Comments