Chap 3 | Sự Thật Bị Vạch Trần

Hôm nay, Dương xin nghỉ làm để ở bên Khả Hân. Cô ngày càng xanh xao, ho mãi không dứt khiến anh không yên tâm
Trong bếp, Dương tất bật nấu cháo. Mùi thơm dịu nhẹ lan khắp căn nhà nhỏ. Anh cẩn thận múc cháo ra bát, thổi nguội rồi bưng vào phòng, tươi cười nói
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tada, cháo nóng hổi luôn đây!
Khả Hân đang ngồi trên giường, đôi tay gầy gò chậm rãi đặt vài con hạc giấy xuống bàn. Nghe thấy giọng anh, cô ngẩng lên, nở nụ cười nhẹ
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Người yêu em giỏi quá ta /cười/
Dương bật cười, xoa nhẹ đầu cô rồi ngồi xuống mép giường
Anh thổi nhẹ muỗng cháo rồi đưa đến trước mặt Khả Hân, giọng dịu dàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nào, há miệng ra, anh đút cho
Khả Hân ngoan ngoãn há miệng, cảm nhận vị cháo nóng hổi lan tỏa trong miệng. Cô mỉm cười
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Anh nấu ngon ghê á, sau này có khi em không cần xuống bếp nữa luôn /cười/
Dương bật cười, tay nhẹ nhàng lau đi chút cháo dính bên khóe môi cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì sau này anh nấu cho em ăn mỗi ngày /cười/
Nhưng ngay sau đó, anh nhìn cô chăm chú, giọng trầm xuống
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mà nè, sao dạo này em cứ ho mãi vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Uống thuốc hoài mà không hết nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh thấy không ổn đâu, mai đi bệnh viện khám lại nha?
Khả Hân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười trấn an anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Thôi mà, chắc do em bị cảm lâu quá nên vậy thôi
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Từ từ sẽ hết, không cần đi khám đâu
Dương cau mày, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em chắc không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu vài ngày nữa không đỡ, nhất định phải đi khám đấy nhá
Khả Hân gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi
Cô lặng lẽ siết chặt mép chăn, giấu đi cảm giác chua xót trong lòng
Trong lúc ăn, Dương thoáng nhìn đống hạc giấy trên bàn, tò mò hỏi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bệnh thế này sao không nghỉ ngơi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cứ gấp hạc giấy làm gì?
Khả Hân mỉm cười, ngón tay mảnh mai chạm vào một con hạc
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Người ta nói gấp được 1000 con hạc giấy thì sẽ có một điều ước đó nha /cười/
Dương hơi sững lại, nhìn cô chăm chú. Khả Hân chớp mắt, cười hồn nhiên
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Hay là anh gấp cùng em nhé?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Mình cùng nhau gấp 1000 con hạc giấy trước Giáng sinh
Dương bật cười, vươn tay xoa đầu cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Miễn em thích là được
Thế là cả hai cùng nhau ngồi gấp hạc giấy
Dương cầm tờ giấy gấp hạc, loay hoay mãi mà vẫn không thành hình. Anh nhăn mặt, nhìn con hạc méo mó trong tay mình rồi quay sang Khả Hân, giọng bất mãn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao em gấp dễ vậy mà anh gấp hoài không được?
Khả Hân bật cười, nhẹ nhàng cầm tay anh, giọng dịu dàng
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Tại vì anh hậu đậu quá thôi. Đây này, em chỉ cho anh
Cô lấy một tờ giấy khác, cẩn thận làm từng bước
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Đầu tiên, gấp đôi tờ giấy lại...
Dương chăm chú quan sát, cố gắng làm theo. Nhưng đến bước tạo nếp gấp tam giác, anh lại làm sai. Cô bật cười, lắc đầu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải vậy đâu, để em làm lại nè
Cô kiên nhẫn hướng dẫn, tay nắm nhẹ lấy tay anh, từng bước từng bước một. Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao em giỏi thế nhỉ? Cái gì cũng biết /cười/
Khả Hân nhướng mày, cười tinh nghịch
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Vậy mới là bạn gái anh chứ /cười/
Dương bật cười, đôi mắt đầy yêu thương nhìn cô. Cuối cùng, sau một hồi loay hoay, anh cũng hoàn thành được một con hạc giấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xong rồi! Nhìn cũng ra dáng phết!
Anh hào hứng khoe với cô
Nhưng Khả Hân nhìn con hạc trong tay anh, nhịn không được bật cười
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Anh à, đây giống con vịt hơn là con hạc đó...
Dương tròn mắt nhìn lại, rồi cũng bật cười theo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thôi kệ, hạc hay vịt gì cũng là anh gấp cho em! /cười/
Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc. Trong khoảnh khắc ấy, cô ước gì có thể ở bên anh lâu hơn một chút nữa...
_
Vừa đút cho cô ăn xong, Dương định dọn dẹp thì bỗng thấy Hân ôm bụng, gương mặt nhăn nhó. Anh vội đặt bát xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy lo lắng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao thế? Đau lắm à?
Hân gượng cười, lắc đầu
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Không sao, chắc do ăn nhanh quá thôi
Dương nhìn cô, đôi mắt anh hiện rõ sự bất an. Anh đưa tay xoa nhẹ bụng cô, giọng đầy dịu dàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần trước cũng đau, lần này cũng vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không yên tâm đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mai anh đưa em đi khám lại nha?
Hân vội lắc đầu, giọng yếu ớt nhưng vẫn cố gắng trấn an anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Không cần đâu, từ từ sẽ hết mà
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Chỉ là đau dạ dày thôi, không có gì nghiêm trọng đâu anh
Dương khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, không ép cô nữa. Anh xoa đầu cô, giọng nhẹ nhàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy em ngồi nghỉ đi, anh đi mua thuốc nhé
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phải uống thuốc đúng giờ mới mau khỏe, biết chưa?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Dạ biết rồi, anh lo như ông cụ non ấy /cười/
Hân cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn chàng trai trước mặt
Dương mỉm cười, kéo chăn đắp lên chân cô rồi đứng dậy ra ngoài
Ngay khi anh vừa rời đi, chuông cửa vang lên. Hân hơi ngạc nhiên, cố gắng ngồi dậy
Đức Duy đứng trước cửa, ánh mắt cậu đầy đau lòng, nhưng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô
Dương thấy Duy thì vui vẻ lên tiếng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ồ,Duy đến chơi hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em ngồi đây đi, anh đi mua thuốc cho Hân một lát nha
Nói rồi, Dương vội vã trấn an Hân vài câu rồi rời đi, không hề hay biết cơn bão sắp ập đến
Bên trong căn phòng, Đức Duy vẫn đứng yên, đôi mắt cậu đầy sự xót xa
Hân cười nhẹ, cố gắng che giấu sự yếu ớt trong giọng nói của mình
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Duy hả?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Nay tan làm sớm lắm à?
Đức Duy không trả lời ngay, chỉ khẽ siết chặt tay. Một lúc sau, cậu mới nhẹ giọng nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay Duy nghỉ
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Ồ, vậy hả? Sao thế?
Duy mím môi, nhìn cô gái trước mặt mình, đôi mắt đỏ hoe
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hân... định giấu Duy đến bao giờ?
Giọng cậu run run, như thể đang cố kiềm nén điều gì đó
Khả Hân sững người, nụ cười trên môi cứng lại
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Gì thế? Duy sao vậy?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Duy mất bình tĩnh, rút từ trong túi áo ra một xấp giấy rồi ném lên bàn
Hân cúi xuống, đôi mắt cô run rẩy khi nhìn thấy những dòng chữ in trên tờ giấy ấy
Cô cứng đờ người

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play