Tối đó, cậu nhóc lại muốn ở lại phòng ngủ phụ nhà anh, giáo sư Đường cảm thấy mình vừa vô thức làm bạn nhỏ giận nên đương nhiên chiều theo ý cậu.
Anh tắm xong sớm, trước khi bắt đầu công việc vẫn nhớ nấu một chén nước gừng qua cho Hướng Vĩ Tinh.
Cửa phòng bên cạnh được mở, cái đầu xù thò ra, đáng yêu hỏi: “Anh ơi, anh tìm em hả?”
“Không có, chỉ là muốn đưa em uống thứ này thôi. Trời lạnh, giữ nhiệt độ cơ thể ổn định là quan trọng nhất mà.” Đường Hải Nguyệt IQ cao ngất, nhưng EQ của anh hình như không được tốt cho lắm thì phải. Lời cún nhỏ rõ ràng mang theo vẻ chờ mong như thế, vậy mà anh lại nói lời khiến cậu nản chí ngay tắp lự.
Hướng Vĩ Tinh nhẹ mím môi, song cậu vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, nhăn mặt uống một hơi hết sạch cái thứ nước cay xè này.
Không có mật ong, khó uống quá đi thôi.
“Anh, anh không bỏ mật ong cho em sao?” Mắt cậu hơi đỏ lên, ngại ngùng trần thuật một sự thật: “Cay quá ạ.”
Giáo sư Đường ngơ ngác, nhận ra bản thân mình lại rơi vào trạng thái lơ mơ suốt mấy ngày qua, không hề nhớ đến việc bạn nhỏ nhà anh rất sợ mấy thứ có vị đắng hay là cay như thế này.
Sao nhỏ đang nhìn anh, đưa ra cái chén sạch bong nhưng khóe mắt lại đỏ lên, trông đáng thương vô cùng.
Anh lại làm gì vậy?
“Xin lỗi em, mai anh chắc chắn sẽ nhớ.” Anh xoa nhẹ đầu cậu, Hướng Vĩ Tinh nhẹ nhắm mắt, tùy ý để anh dỗ dành mình, cho đến khi tay anh có xu hướng sẽ rời đi, cậu mới mềm giọng lên tiếng: “Anh ơi, ôm chúc ngủ ngon có được không ạ?”
Còn có chuyện này à?
Đường Hải Nguyệt nghi ngờ nhìn cậu, nhưng vẻ mặt cún con quá đỗi trong sáng, hai người từ nhỏ đến lớn đã ôm nhau không ít lần, hẳn là không có gì kỳ lạ đâu ha?
Anh khẽ gật đầu, nhẹ kéo cậu nhóc cao hơn mình cả một cái đầu lại gần, vòng tay qua ôm hờ lấy tấm lưng rộng lớn.
Hướng Vĩ Tinh vùi cả mặt mình vào cổ anh, yên lặng nhưng lại tham lam tận hưởng thứ mùi hương ngọt ngào đang tỏa ra từ người mà cậu thích.
Cảm giác cay nồng ban nãy cũng biến đâu mất rồi, giờ đây cậu chỉ cảm thấy vị ngọt của mật ong nguyên chất này mà thôi.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ da thịt của một người khác, khiến Đường Hải Nguyệt có đôi chút ngại ngùng. Cậu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lại xoa đầu Hướng Vĩ Tinh, bảo anh ngủ sớm, còn mình thì nhanh chóng trở về phòng, chuồng êm khỏi cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
Thấy anh không nhìn mình nữa, cái đuôi của cún nhỏ liền đung đưa thích ý, trên mặt cũng thu lại vẻ ngoan ngoãn bày ra cho anh xem.
Khuôn mặt cậu… à hay nói đúng hơn là toàn thân cậu mới phải, mọi thứ đều có thể lấy ra để dụ dỗ anh trai ngây thơ của mình.
Đường Hải Nguyệt cùng tay cùng chân đi vào phòng, mãi cho đến khi ngồi trước bàn làm việc anh mới như bừng tỉnh, vỗ vỗ vào má mình, tự trách: “Đỏ mặt cái gì? Em ấy không phải chưa từng ôm mày bao giờ đâu.”
Anh mở máy, lại ngồi bần thần trước màn hình máy tính một lúc lâu.
“Toang rồi, mình không nghĩ ra được gì hết.” Anh nằm dài ra bàn, ủ rũ nhìn hai chữ bản thảo to đùng trên màn hình.
Là dự án mới mà anh định triển khai vào đầu tháng, kéo dài nó cũng hơn 2 tuần rồi.
Hôm qua, biên tập viên ruột nhà anh mới giục, nên anh mới ngồi đây vắc óc ra một bộ truyện mới ngắn để không ảnh hưởng đến việc đi dạy của anh đây.
Giáo sư Đường là một tác giả mạng khá nổi tiếng, nhưng anh luôn bị mọi người chê bai vì tốc độ chạy chương như rùa bò của mình. Chẳng qua, anh trăm công nghìn việc, lại bận chăm thêm đứa em hàng xóm, nên nào để ý lời ra tiếng vào của đám độc giả trên mạng.
Nhưng dạo gần đây rảnh rỗi quay lại giới, anh mới phát hiện anh hot hơn trước rồi, nhưng kèm theo đó cũng có nhiều vấn đề xảy ra lắm.
Ví dụ như, chuyện hình tượng nhân vật chính của anh.
Một màu là sao hả? Anh viết công chính một màu bao giờ chứ? Rõ ràng mỗi nhân vật đều đáng yêu một kiểu cơ mà.
Giáo sư hàng đầu khoa Văn cảm thấy nghiệp vụ của mình bị đụng chạm không nhẹ, nhưng hiện tại, anh hoàn toàn không thể viết ra hình tượng công nào quá khác với mấy đứa con trước của anh cả.
Đường Hải Nguyệt bất đắc dĩ thừa nhận, hình như anh viết công chính một màu thật.
Nhưng biết làm sao đây, anh không có cảm hứng khi viết mấy nhân vật lạnh lùng, nóng nảy, cũng không viết được mấy gã Alpha to lớn, điên cuồng vì pheromone mà mấy bạn trẻ bây giờ thích. Anh chỉ thích hình tượng một cậu chàng Alpha ngoan ngoãn, mềm mại với người mà cậu ấy yêu thôi.
Hay là cứ viết hình tượng như vậy tiếp nhỉ?
Ánh đèn vàng nhạt rọi lên sườn mặt tinh xảo, hàng mi dài nhẹ run, cuối cùng anh cũng mở to hai mắt, bật dậy bắt đầu đánh máy điên cuồng.
Anh viết thêm cho nhân vật ấy chút hai mặt không phải là được rồi sao? Vừa giống lại vừa khác hình tượng cũ, anh vẫn thấy khá ổn với việc này. Bề ngoài nhân vật thể hiện là một chú cún ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là con sói gian manh chẳng hạn.
Đường Hải Nguyệt cười vui vẻ.
Bao nhiêu khó gần, xa cách ngày thường bày ra trước mặt mọi người hoàn toàn không thể tìm ra được nữa. Khi viết truyện, anh mới là chính anh.
Bất chợt, đôi mắt long lanh của cún nhỏ xuất hiện trong đầu. Giáo sư Đường sợ hãi đến mức lắc đầu liên tục, muốn xua tan đi hình ảnh có liên quan tới cậu. Hướng Vĩ Tinh hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ “tâm cơ”. Đứa nhỏ nhà anh trong sáng, ngoan ngoãn như vậy, nào giống nhân vật hai mặt anh vừa nghĩ ra chứ!
Nhưng ý tưởng về nhân vật này… có vẻ không tệ chút nào.
Vừa ngoan lại vừa ranh mãnh, một nhân vật như vậy sẽ tạo ra sự tương phản thú vị giữa vẻ ngoài ngây thơ và bản chất thâm sâu. Độc giả chắc chắn sẽ để ý hơn với kiểu công chính như thế. Nghĩ đến đây, Đường Hải Nguyệt liền hăng hái tiếp tục đánh máy, đầu óc xoay chuyển đủ loại kịch bản để phát triển nhân vật này.
Một Alpha có vẻ ngoài dịu dàng, có mấy phần đáng yêu, luôn thích làm nũng với người mình thích, nhưng thực chất lại cực kỳ chiếm hữu, giấu cực tốt sự xâm lược của bản thân không để cho người nọ phát hiện ra. Khi người kia vô tình cố ý muốn rời xa, cậu ta sẽ không ngần ngại giăng bẫy, từ từ dẫn dắt đối phương tiến vào con đường mà bản thân đã định sẵn.
Đường Hải Nguyệt viết đến đây, không khỏi cảm thấy hơi lạnh sóng lưng. Anh đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh của cậu khi bày ra vẻ mặt tủi thân để nũng nịu với anh. Như buổi tối hôm nay chẳng hạn, rõ ràng chỉ là nước nóng được nấu với vài lát gừng mỏng, thế mà cậu lại nhăn nhó đến mức suýt khóc, khiến anh phải mềm lòng dỗ dành. Hay những khi anh tỏ vẻ tránh né, cậu lại càng bám riết, dùng đủ loại lý do để không phải rời đi…
Chẳng lẽ…
Không! Không thể nào! Bạn nhỏ nhà anh thật sự là cún ngoan mà thôi, tuyệt đối không có chút đáng sợ nào hết.
Thế mà, nhân vật dưới bàn phím của anh lại phát triển ngày một giống với người nào đó.
Hướng Vĩ Tinh nằm trên giường nhếch nhẹ khóe môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mà hình ảnh bên trong… rõ ràng là phòng của anh.
Tiếng lạch cạch phát ra từ trong tai nghe, vang lên không dứt.
Sói trắng khẽ thở dài lẩm bẩm: “Anh trai lại thức khuya rồi.”
** Tác giả có lời muốn nói: **
Hihi, làm gì có chuyện công nhà Chồn nó ngoan thật sự \=))))
Updated 20 Episodes
Comments
Phạm Tuyết Mai
biết cái hình tượng anh viết nó ở đâu ra gồi😂😂
2025-03-14
2
Phạm Tuyết Mai
công nhà Chồn nó ngoan trong ngoặc kép😂😂
2025-03-14
2
Phạm Tuyết Mai
cún này tâm cơ ghê ta/Sweat/
2025-03-14
2