chương 3. Hôn lễ không có cô dâu và chú rể.

Chớp mắt đã đến cuối tháng. Sáng sớm tại biệt thự Đường gia từ trong đến ngoài đều phủ lên một tầng hoa sang trọng.Trong căn phòng cuối dãy trên tầng hai từng bó hoa cưới, bóng bay trang trí khắp phòng Đường Nguyệt Hi ngồi bó gối trên ghế, ngẩn người nhìn điện thoại.Từ sau hôm đó cô bị giám sát 24/24, ngay cả ở bệnh viện cũng có người giám sát, không chỉ một mà là hai người. Nhưng Hà Tương Mạn nghĩ nhiều rồi. Cô có ý định chống đối nhưng lại không có cái gan đó. Bởi cô biết mẹ mình là người tàn độc thế nào.Tiếng gõ cửa kèm giọng nói trầm ổn của quản gia vang lên:

- Tiểu thư, chuyên viên trang điểm đến rồi.

Đường Nguyệt Hi đứng dậy đi ra mở cửa. Quản gia cùng bốn năm người khác bước vào. Cô ngồi im trên ghế, mặc cho họ trang điểm gì cho cô cũng được. Đến lúc thay váy cưới, một cô nhân viên nhìn vào sợi dây chuyền bằng bạc hình cỏ bốn lá trên cổ cô nhẹ giọng đề nghị:

- Đường tiểu thư, sợi dây chuyền này trông không hợp với váy cưới. Tôi thấy chiếc vòng cổ này đẹp hơn, hay là tôi đổi sang cái này cho cô nhé?

Cô đưa tay chạm nhẹ lên mặt dây chuyền, nhìn vào trong gương không cần đắn đo đáp:

- Không cần đâu. Không hợp càng tốt.

Cô nhân viên kia nghe xong thì ngơ ngác " Dạ...?", trên mặt hiện rõ dấu hỏi chấm .

Ước gì nhà họ Mộ chê cô mà hủy hôn ngay hôm nay - Đường Nguyệt Hi thầm nghĩ thế.

Hà Tương Mạn bước vào, vừa hay nghe được lời của chuyên viên trang phục, cất giọng:

- Vậy thì đổi đi.

Cô nhân viên tự dưng rơi vào thế khó, đứng im đưa mắt dò xét. Một bên là cô dâu, bên còn lại là mẹ cô dâu. Biết nghe ai bây giờ? Quản gia đứng sau Hà Tương Mạn nhận được ánh mắt của bà liền tiến đến muốn tháo sợi dây chuyền xuống nhưng bị Đường Nguyệt Hi ngăn lại. Cô cau mày, nắm chặt lấy mặt dây chuyền nói:

- Bây giờ bà còn quản cả tôi mặc gì đeo gì à?

Hà Tương Mạn đã ngồi xuống ghế cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt chú ý đến sợi dây chuyền kia, nhếch môi cười nhẹ.

- Hôm nay là ngày quan trọng, đừng tự khiến mình mất mặt.

- Bà sợ tôi mất mặt hay sợ Đường gia mất mặt.

Đường Nguyệt Hi đè nén khó chịu trong lòng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bản thân trong gương. Hà Tương Mạn sắc mặt lạnh băng nghiêm nghị không quan tâm đến lời nói của cô mà đưa mắt lần nữa ra lệnh cho quản gia. Sau đó quản gia theo lệnh của Hà Tương Mạn tiến đến tháo sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá xuống, đeo lên vòng cổ đính kim cương lấp lánh.

- Tiểu thư cô yên tâm tôi sẽ giữ giùm cô cái này . Đợi đến mai sẽ đích thân mang đến Mộ gia trả cho cô.

Nói xong thì ông lui ra ngoài cùng Hà Tương Mạn. Đợi hai người đi khỏi, Đường Nguyệt Hi thở hắt ra một hơi nặng nề, bàn tay trên đùi siết chặt khẽ run lên. Sợi dây chuyền đó vốn là Hạ Mạt tặng cô vào sinh nhật 20 tuổi với ngụ ý cả đời may mắn hạnh phúc . Sau cái chết của cô ấy, Đường Nguyệt Hi đã luôn đeo chiếc vòng đó, vô cùng trân quý nó.

Hơn 8 giờ sáng, biệt thự Đường gia trang trí xa hoa trang trọng từ trong ra đến ngoài, quan khách tới dự đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng ở Bắc Thành. Hà Tương Mạn đứng giữa đám người, nâng ly cười nói nhận lời chúc mừng tứ phía nhưng trong tâm bà ta biết toàn là lời giả tạo cả.Tiếng động cơ xe bên ngoài khiến tiếng ồn trong sảnh giảm bớt. Cũng đã đến giờ lành, Mộ gia tới đón dâu.

Bently dừng lại trước cửa, theo sau là dàn xe đen bóng loáng khoác lên một tầng hoa trắng sang trọng mang theo sính lễ đến. Cửa xe mở ra, một người đàn ông vận vest đen chỉnh tề bước xuống. Gương mặt anh tuấn trẻ trung như mới hai mươi. Nhưng anh ta không phải là chú rể Mộ Đình Kiêu.Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn về phía cửa, chờ đợi chú rể bước xuống nhưng năm giây trôi qua vẫn không có động tĩnh, trong lòng dấy lên ngạc nhiên.

Phó Bân đưa tay chỉnh lại áo vest, nhìn từng gương mặt trong sảnh, nở một nụ cười nhạt mở lời:

- Các vị tôi là Phó Bân, hôm nay tới đây để đón dâu thay cậu chủ Mộ gia.

Lời anh ta vừa dứt, tiếng xì xào ồn áo cả sảnh . Không ít người còn bật cười thành tiếng. Mộ gia làm thế này chính là vả thẳng mặt Đường gia, không cho họ chút mặt mũi nào. Sắc mặt Hà Tương Mạn bỗng chốc trở nên khó coi. Bà ta đặt ly rượu lên bàn, bước lên phía trước giọng điệu lạnh lùng hỏi:

- Mộ gia làm vậy là có ý gì? Đây là không tôn trọng Đường gia chúng tôi sao?

- Không không. Hà phu nhân bà đừng kết luận vậy chứ. Lý do cậu chủ Mộ gia không tới đón dâu là vì anh ấy bị thương, vết thương đến giờ vẫn chưa khỏi nên đặc biệt đích thân ra lệnh cho tôi hôm nay nhất định phải tới đón cô dâu về cho anh ấy. Hà phu nhân, bà xem, Mộ gia bày tỏ thành ý thế nào đây này.

Phó Bân vội lên tiếng thanh minh , còn cố ý nhắc đến sính lễ kếch xù để thăm dò Hà Tương Mạn nhưng Hà Tương Mạn một thân một mình gánh vác cả Đường gia bao năm, mấy lời nói dối của Phó Bân cũng thật lộ liễu.Việc Mộ Đình Kiêu bị thương đã là chuyện của tháng trước. Hơn nữa nếu đã biết bản thân không thể tới đón dâu thì tại sao còn vội vàng kết hôn chứ. Mộ gia chính là không cho Đường gia thể diện mà. Làm gì có đám cưới nào chú rể lại không đến? Hà Tương Mạn khẽ cười, đáp:

- Chút sính lễ này mà muốn con gái tôi chịu tủi đồng ý theo các người về Mộ gia à?

Phó Bân nghe vậy thì cười niềm nở, tiến đến bên Hà Tương Mạn nói nhỏ:

- Hà phu nhân, sính lễ ban đầu đã thay đổi rồi.

Phó Bân lặng lẽ quan sát ánh mắt của Hà Tương Mạn nhưng cũng khó lòng nhìn ra mưu đồ trong đó. Chỉ thấy khi cậu nói xong bà đã đồng ý cho đón dâu. Đường Hà đứng sau trong lòng có khó chịu nhưng cũng làm ngơ.

Vì chú rể không tới nên mấy nghi lễ các thứ lược bỏ gần hết. Đường Nguyệt Hi từ đầu đến cuối không cười lấy một cái. Hà Tương Mạn đứng ngoài cửa nhìn theo Bently rời khỏi Đường gia, ánh mắt có chút phức tạp . Đường Nguyệt Hi bắt buộc phải gả đi.

Trên đường quay về Mộ gia, Đường Nguyệt Hi vẻ mặt trước sau như một, không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn từng dải dây tua trắng trên tầng hoa cưới đồ sộ gắn trên capo bay phất phải trong gió, lòng cô nặng trĩu bao tâm tư. Phó Bân mấy lần mở lời cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt từ cô. Bất chợt trên đường xảy ra tai nạn khiến tài xế phải nhấn phanh gấp. Phó Bân kịp thời ổn định, liếc mắt phía trước hỏi:

- Chuyện gì thế?

- Phó gia, phía trước có tai nạn.

Đường Nguyệt Hi nghe vậy liền mở cửa muốn ra ngoài xem tình hình. Phó Bân kéo tay cô lại, lông mày rậm khẽ nhíu xuống:

- Đường tiểu thư bây giờ cô đang làm gì thế?

- Cứu người. Nhìn mà không biết à?

- Khách khứa ở Mộ gia còn đang đợi cô dâu là cô. Mặc kệ đi, hôm nay cô là cô dâu có phải bác sĩ đâu. Chuyện này có người khác lo.

Lời nói của Phó Bân khiến cô khó chịu. Vốn đã bất mãn với cuộc hôn lễ này ngay từ đầu, vậy thì nhân dịp chú rể không đến, cô dâu là cô cũng không cần tiếp tục hôn lễ nữa.

- Hôm nay chú rể còn không đến vậy thì cô dâu biến mất giữa đường cũng chẳng ai ngạc nhiên đâu.

Nói xong Đường Nguyệt Hi dứt khoát giật tay mình ra, đóng cửa cái rầm, xách váy chạy lên. Phó Bân trong xe nhìn theo giây lát, ngả người về sau, lấy điện thoại từ trong túi gọi đi:

- Anh, cô dâu của anh chạy mất rồi.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia chỉ khẽ cười. Tiếng cười trầm ổn mang theo khí lạnh rợn người vang lên.

- Vậy thì không cần đón dâu nữa. Mặc kệ cô ta.

Hot

Comments

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Hay quá chị ơi chú rể không tới thì cô dâu không có mặt cùng không sao , dsi cứu người mới lạ quan trọng
Anh đảm xem thường cô dâu của ảnh rồi

2025-04-26

1

Thương Nguyễn 💕💞

Thương Nguyễn 💕💞

Xin cái lịch ra chap đi tg hóng quá nè

2025-04-26

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play