[Blue Lock/AllIsagi] Một Ngày Đẹp Trời Em Biến Mất

[Blue Lock/AllIsagi] Một Ngày Đẹp Trời Em Biến Mất

Chapter 01: Kinh tởm.

Erii
Erii
Not support
———
Tokyo cuối tháng chín, nhiệt độ dần chuyển lạnh.
Những cơn gió mang theo hơi nước mỏng nhẹ từ cơn mưa ngoài cửa sổ.
Giữa thành phố rộng lớn, Isagi lặng lẽ bước đi trên con đường vắng.
Tiếng mưa tí tách rơi trên mái hiên, phản chiếu ánh đèn đường mờ ảo.
Chiếc áo đồng phục mỏng manh không đủ giữ ấm, nhưng cậu chẳng còn quan tâm nữa.
Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa kể từ cái ngày đó.
Cái ngày cậu nhận ra mình thích một người.
Một chàng trai cùng khối, rực rỡ như ánh nắng mùa xuân.
Nhưng tình cảm ấy không được đón nhận, mà thay vào đó là ánh mắt ghê tởm, những lời chế nhạo cay nghiệt.
Từ hôm đó, Isagi trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Bạn bè quay lưng, những tiếng xì xầm theo sát mỗi bước chân cậu.
Sách vở bị vứt xuống đất, áo đồng phục dính đầy nét bút nguệch ngoạc, có lúc còn bị nhốt trong nhà vệ sinh hàng giờ liền.
Nhưng cậu không nói gì, không phản kháng.
Bởi vì dù có kêu gào, cũng chẳng ai đứng về phía cậu.
Những ngày tháng trôi qua trong sự cô lập, những đêm làm thêm muộn kéo dài đến kiệt sức.
Khi trở về căn phòng trống rỗng, cậu chỉ có thể tự hỏi:
“Mình còn sống vì điều gì?”
“Nếu biến mất, liệu có ai nhớ đến không?”
[tít tít tít]
Cậu chết vào một đêm mưa.
Không phải tai nạn, không phải một vụ việc chấn động nào trên bản tin sáng hôm sau.
Chỉ là một cái chết lặng lẽ, như chính cuộc đời cậu đã từng.
Những ngày cuối cùng của cậu trôi qua như một vòng lặp vô tận.
Đi học trong im lặng, làm thêm đến kiệt sức, trở về căn phòng trống trải với bữa ăn nguội lạnh.
Không ai chờ đợi, không ai quan tâm.
Cơ thể cậu ngày càng gầy gò vì thiếu ăn, giấc ngủ chẳng bao giờ trọn vẹn vì những cơn ác mộng về quá khứ không ngừng quấn lấy.
Những vết xước nhỏ trên tay dần trở thành những đường cắt sâu hơn, đau đớn hơn…nhưng ít nhất, nó nhắc cậu rằng cậu vẫn còn cảm giác.
Rồi một ngày, cậu không còn cảm thấy gì nữa.
Căn phòng nhỏ lặng im, không tiếng nhạc, không tiếng chuông báo thức reo vang.
Khi người ta tìm thấy cậu, cậu đã lạnh ngắt, ánh mắt mở hờ như thể vẫn còn đang mơ một giấc mộng dở dang.
Một tờ giấy trắng đặt ngay ngắn trên bàn, nhưng không một dòng chữ nào được viết lên đó.
Cái chết của cậu không gây xáo động.
Không ai khóc thương, không có một tang lễ tử tế.
Cậu chỉ biến mất như chưa từng tồn tại.
[…]
Hàng xóm
Hàng xóm
“Đứa nhỏ đấy không được bình thường, nó sống một mình nhưng cơ thể lúc nào cũng đầy vết thương.”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Cha mẹ nó đâu?”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Tôi không biết, nghe đâu là mất trong một vụ tai nạn.”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Cha mẹ nó mất rồi, chắc muốn đi theo cha mẹ chăng?”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Ôi…tội nghiệp đứa nhỏ đấy…”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Tội nghiệp? Bà nói tội nghiệp cái gì?”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Tôi thấy người như thằng nhóc đó nên chết sớm đi, nó là người đồng tính đấy!”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Làm hàng xóm với nó, lỡ sau này lại lây thứ bệnh đó sang con cháu của chúng ta thì làm sao đây? Ai sẽ gánh chịu?”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Ông nói gì vậy? Thời đại nào rồi ông còn suy nghĩ kiểu đó. Cuộc sống của thằng bé, để nó tự quyết định, ông làm gì có tư cách quản nó.”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Chậc…không nói với bà nữa.”
Hàng xóm
Hàng xóm
“Cái ông này…!”
———

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play