Chương 2.

Cả hai đang đi từ từ xuống canteen, nhưng sự thật là họ đang trễ hẹn với nhóm của mình.
Thống nhất là sau khi chuông reo lên, phải có mặt đầy đủ.
Thế quái nào Kiên lẫn Kuro đều rất thư giãn đi từng bước như chưa có chuyện gì xảy ra.
Kienric
Kienric
Kuro, khi nãy có chuyện gì à ?
Quãng đường đi bao bọc bởi sự im lặng, thông thường Kuro sẽ là người pha trò nhưng giờ đây cậu lại không nói gì một cách đáng sợ.
Kiên cũng phải lên tiếng trước vì không chịu nổi, nhưng một gáo nước lạnh đã tạt vào trong mặt cậu.
Kuro dường như bơ đi câu hỏi ấy mà chỉ ngước nhìn những tán lá bàng rơi rụng dưới mặt gạch.
Kienric
Kienric
Nè !?
Cậu tức giận, quơ quơ cánh tay trước mắt Kuro, đổi lại là cái nhìn im ắng.
Lúc này, Kuro mới nhấp nháy miệng nói.
Kuro
Kuro
Sao vậy Kiên ?
Chiếc lá đột nhiên từ đâu ra đáp cánh hạ vào mí mắt Kiên, che đi tầm nhìn của cậu.
Tháo bỏ nó xuống, Kiên mới đanh giọng nói.
Kienric
Kienric
Tôi hỏi ông có chuyện gì ??
Nhắc lại câu hỏi một lần nữa, nếu lần này lại bị ăn bơ thì sức chịu đựng của Kiên đã dâng trào ra tràn ly.
Kuro
Kuro
À, không có gì.
Không có gì thật sự ư, thế sự lơ đảng khi nãy giờ là sao, lời giải thích không đáng tin cậy.
Ngẫm nghĩ lại một chút, Kiên cũng không trả lời lại mà chỉ ngước nhìn bầu trời xanh cao.
Đoạn đường này hôm nay sao dài quá đi mất, đi mãi mà không tới? Hay là do khoảng cách giữa Kiên và Kuro có chút lung động..
_
Vừa bước tới bậc thang, tầm mắt của họ là một bầy vịt chen lấn nhau giành đồ ăn, không là học sinh mới phải.
Đành mặc kệ tiến vào, có một cánh tay vẫy vẫy kèm theo là dáng người nhỏ nhắn quấn một chiếc khăn quàng cổ xanh hét lớn gọi họ.
Chiếc bàn gỗ xung quanh là những gã khổng lồ, chỉ có duy nhất một cô nàng bé nhỏ lạc loài trong đấy.
Yuki
Yuki
Kiên, Kuro ở đây !!
Nhìn vậy thôi chứ giọng cô lớn lắm, nghe thấy rất rõ đằng xa. Trên bàn là món ăn đã được gọi sẵn.
Kienric
Kienric
Xin lỗi, bọn em tới trễ.
Cả hai ngồi xuống, lạ thay Kiên lại chọn ngồi kế Dương. Mọi người cũng một phen bất ngờ, mọi khi Kiên và Kuro đều ngồi kế nhau.
Dương đang lắc ly ly cà phê trên tay, môi khẽ nhếch nhẹ.
Monster Minner
Monster Minner
Aha- ăn đi ăn đi, kẻo nguội.
Phá tan sự ngột ngạt này, Monster thúc giục với nụ cười gượng gạo.
Bổng một tiếng ho khàn tiếp nối, mắt thì lảo lia nhìn xung quanh.
Kiro
Kiro
Dạo này không có chuyện gì chứ ?
Chiếc nĩa trên tay điêu luyện quấn tròn một vòng trên những sợi mì ý, Kiro điềm đạm hỏi.
Dương Record
Dương Record
Không có gì đâu anh Kiro, tất cả đều suôn sẻ.
Giọng nói pha chút giễu cợt, Dương hạ mình dựa vào ghế.
Kiro cũng gật nhẹ đầu hài lòng, bầu không khí càng trở nên bí bách, nghẹt thở.
Yuki
Yuki
À đúng rồi anh Kiro, có một vài giấy tờ cần anh xem.
Lục lọi chiếc túi bên cạnh, Yuki để lên bàn ngay trước mặt Kiro.
Kiro
Kiro
Hừm, được rồi tí anh xem mấy đứa ăn đi.
Cuối cùng họ cũng đụng đũa, mỗi người thưởng thức món ăn của mình mà không nói gì nữa.
Đột ngột, Kuro đứng dậy.
Kuro
Kuro
Em xin phép.
Nói rồi cậu rời đi, họ cũng ngầm hiểu ra cậu đi đâu.
Monster Minner
Monster Minner
Kuro vẫn vậy nhỉ ?
TinNT
TinNT
Ừm, ngày nào ổng cũng tới đó.
_
Kuro
Kuro
Xin chào, tôi lại đến rồi nè ?
Hoa phượng rơi vãi trên mặt đường đá thô, gió cứ rì rào bên mang tai.
Kuro đưa nhẹ lòng bàn tay hứng bông hoa phượng đang rơi bồng bềnh kia, rồi nhẹ nhàng nhìn ngắm nó.
Hộp bánh quy ngon nghẻ vừa mua đang đặt bên cạnh.
Kuro
Kuro
Tôi mệt quá, ước gì được ai đó an ủi..
Cái nắng chói lẻn loi vào khe lá, giọng điệu nhẹ nhàng rất khác đỗi với Kuro thường ngày.
Cậu đang nói chuyện với ai đó, một người rất thân.
Kuro
Kuro
Phì, bánh ông yêu thích đấy.
Kuro cười ngốc, nhìn cạnh bên mình..
Nhìn vào người khác cứ tưởng cậu bị tâm thần mà nói chuyện với không khí, nhưng thật ra cậu đang nói chuyện với Kira do chính trí tưởng tượng của mình.
Kuro
Kuro
Hừm, khi nãy là ông đúng không?
Người cứ nói, kẻ trả lời lại chẳng thấy đâu..
Đóm nắng bật sáng lởm chởm mấy hồi rồi bị che phủ, nhánh phượng xì xào rồi lại bất động đi.
Kuro
Kuro
Ông có biết không, khi nghe tin ông còn ở lại trường này tôi sốc lắm.
Kuro
Kuro
Tôi cứ tưởng Kira phải siêu thoát, sống một cuộc đời hạnh phúc.
Kuro
Kuro
Chớ trêu thay, ông chọn ở lại nhỉ?
Trong lòng Kuro có hai nguồn cảm xúc lẫn lộn đấu đá nhau, một bên thì vui sướng khi còn một chút ít thời gian gặp lại Kira, nhưng kèm theo là sự ích kỷ không muốn Kira rời đi.
Nhịp đập trái tim dần mạnh mẽ, não phải não trái đẩy đua nhau chọn xem ý nào vừa lòng chính bản thân mình.
Phải, Kuro muốn Kira ở lại nhưng nghĩ thoáng hơn thì Kira phải có một kiếp sau trọn vẹn, đủ đầy nhất.
Đồng nghĩa với việc, tình cảm nhỏ nhoi kia cũng nứt vỡ.
Kuro
Kuro
Kira ơi, Kuro nhớ ông lắm á.
Nhớ nụ cười ấm áp, cái ôm nhỏ bé hay nhớ những lần đạp xe dưới ánh hoàng hôn, nhớ những lần Kuro chiều chuộng Kira, hay là nhớ sự nũng nịu như chú mèo nhỏ của Kira ?
Tất cả, Kuro đều nhớ..
|| Reng Reng Reng ||
Cắt tan ảo mộng của Kuro, chiếc chuông báo inh ỏi.
Cậu đứng lên, nhìn hộp bánh dưới đất rồi đặt nó dưới gốc cây hoa phượng, sau đó Kuro cũng rời đi.
KiraMeoMeoz
KiraMeoMeoz
Oáp..
KiraMeoMeoz
KiraMeoMeoz
Ngủ ngon ghê- mà vừa có người ở đây hả ta ?
Nhảy xuống lụm hộp bánh dưới kia, Kira biến đi nơi khác.
Chỉ tiếc rằng, Kira không gặp được Kuro dù ngăn cách giữa cả hai chỉ là rất nhỏ..
Kira ngủ trên cây, Kuro ngồi dưới luyên thuyên..
_
Lớp 11B đang rất ồn ào, học sinh la hét quậy phá đủ điều.
Kuro bước vào lớp tiến thẳng về chỗ ngồi của mình, định cất lời xin lỗi trước thì Kiên lên tiếng.
Kienric
Kienric
Kuro xin lỗi..
Tại sao lại xin lỗi mình ? Kuro thầm nghĩ trong lòng, đáng ra cậu mới là người sai trước cơ mà.
Kuro
Kuro
Không, tôi mới là người sai xin lỗi ông nhiều nhé Kiên.
Kiên cũng bất ngờ không kém, rồi cười nhẹ.
Kienric
Kienric
Không không, tôi mới sai. Tôi không biết rõ sự tình mà lại giận dỗi vô cớ với ông.
Kuro
Kuro
Tôi là người sai, ông không cần phải xin lỗi đâu Kiên.
Kuro
Kuro
Tôi là người bơ ông kia mà?
Cuộc chiến lại bắt đầu, người này cứ nhận là mình sai người kia cũng vậy, từ từ cả hai lao vào đánh nhau.
Nhưng rồi cũng cười phá lên cho sự đần độn của mình, Kiên và Kuro trở lại như ban đầu..
_
Ozin
Ozin
Xui xẻo ghê- tự nhiên cô chọn mình đi đưa đồ.
Lông mày chau lại, trên tay Ozin là chồng giấy kiểm tra lấy từ văn phòng về.
Ozin
Ozin
Ê ê-
Nghiêng ngả về phía trước, Ozin cố giữ thăng bằng lại để không té thì cặp kính của cậu rơi xuống.
Không phải là Ozin bị cận chỉ do cậu đeo cho nhìn tri thức thôi, cũng may là không té ôm hôn mặt sàn.
Ozin
Ozin
Có ai trong thư viện vậy nhỉ?
Nhìn len lách qua khe kính được đóng, có vẻ người đó đang ngủ.
Mái tóc dài che khuất đi khuôn mặt, tay thì đang chống đầu say sưa giấc nồng.
Ozin
Ozin
Hừm, ai trốn tiết vậy ta ?
Cuối xuống nhặt cặp kính lên, đeo vào thì Ozin hốt hoảng.
Không thấy người đó nữa, giống như có một ma thuật yểm vào chiếc kính này vậy.
Vội tháo ra, thì lại thấy ???
Ozin
Ozin
Mẹ- mẹ ơi, gặp ma rồi !?
Hình như do tiếng ồn từ Ozin, người đó thức giấc.
Cặp mắt ruby đỏ âu, cậu nhìn rất rõ. Tay người đó còn đang dụi dụi mắt, không phải là đang nhìn về hướng Ozin.
Sợ hãi quá, cậu nhóc cong giò bỏ chạy.
KiraMeoMeoz
KiraMeoMeoz
Thấy rồi nha~
_
Bay đi nơi khác, giấc ngủ của Kira cứ bị phá hỏng hoài khiến cậu có chút bực mình.
Ngủ cũng khó đến vậy sao, làm ma cũng không yên.
KiraMeoMeoz
KiraMeoMeoz
Chỗ này hợp lý nè.
Đống bụi bay phấp phới trong không trung, một nhà kho cũ kĩ của trường là nơi Kira chọn.
Dù sao cũng có dơ đâu mà, cậu lao vào đánh thêm một giấc nữa.
_
END
Tác Giả.
Tác Giả.
Ừm, văn chương bí quá nên chap này hơi ngắn.
Tác Giả.
Tác Giả.
Từ ngữ của mình không phong phú lắm, nên lập từ hơi nhiều mong độc giả không chê.
Hot

Comments

𝓷𝓸𝓬𝓳𝓲𝓾𝓾~

𝓷𝓸𝓬𝓳𝓲𝓾𝓾~

gi v cưng, của cưng kh phong phú của cam chắc kh bóng ma thèm đọc r=))

2025-03-31

1

Khả Hy

Khả Hy

Của ngdep mà không phong phú thì Kem là cái gì trời 😭

2025-03-27

1

°.✩┈┈∘*┈୨𝓜𝓲𝓼𝓪𝓴𝓲𝓲୧┈*∘┈┈✩

°.✩┈┈∘*┈୨𝓜𝓲𝓼𝓪𝓴𝓲𝓲୧┈*∘┈┈✩

Vt hay vaichuong ra mà kh phong phú 🥰

2025-03-28

1

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play