[ Đam Mỹ ] Cuộc Đời Bi Thương
Chương 1:Món nợ định mệnh
_________________________
Trong căn hầm tối tăm, ẩm thấp, không khí ngột ngạt bao trùm. Chàng trai ngồi co ro trong góc, đôi mắt mệt mỏi và thất thần.
Làn da John tái nhợt do thiếu ánh sáng mặt trời, mái tóc rối bù che phủ khuôn mặt hốc hác. Quần áo anh nhàu nát và bẩn thỉu, phản ánh những ngày tháng bị giam cầm khắc nghiệt.
Xung quanh là bốn bức tường lạnh lẽo, không cửa sổ, chỉ có một lỗ thông gió nhỏ cho phép chút không khí len lỏi vào. Sự im lặng đáng sợ chỉ bị phá vỡ bởi tiếng nhỏ giọt của nước từ trần nhà, tạo nên một nhịp điệu đơn điệu và ám ảnh.
Chàng trai ôm chặt đôi chân, cố gắng tìm chút hơi ấm và an ủi trong tình cảnh tuyệt vọng
Axel
này ông già, khi nào ông mới trả số tiền 1 tỷ cho tôi hả!
Ba John
C-cậu ơi, tôi - tôi xin cậu, cậu cho tôi thêm vài tuần nữa thôi
Ba John
Ch-chỉ vài tuần nữa thôi. Tôi hứa sẽ trả cho cậu mà
Ba của John nuốt khan, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương. Ông lùi lại một chút, giọng nói lắp bắp
Axel nhướng mày, chẳng buồn đáp. Trong tích tắc, hắn túm lấy cổ áo ông, kéo mạnh khiến ông loạng choạng.
Giọng hắn trầm thấp, đầy nguy hiểm.
Axel
Ông nghĩ tôi có đủ kiên nhẫn không?
John sững người khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Axel đang túm chặt cổ áo ba cậu, ánh mắt lạnh băng, còn ba cậu thì run rẩy, hơi thở dồn dập vì sợ hãi.
Cơn giận dữ bùng lên, lấn át cả nỗi sợ hãi trong lòng. John lao đến, không suy nghĩ mà hét lên:
Cậu đẩy mạnh Axel, nhưng hắn không hề lung lay, chỉ chậm rãi quay đầu nhìn cậu.
Axel quay đầu lại, khẽ nhếch môi, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào John.
Ánh mắt ấy vừa lạnh lùng, vừa mang theo sự thích thú đầy nguy hiểm, như thể con thú săn mồi đang quan sát con mồi nhỏ bé của mình.
Hắn chậm rãi tiến lại gần, cúi xuống ngang tầm mắt John. Một tay đút vào túi quần, tay còn lại nhấc cằm John lên
Axel
Chỗ này không phải chỗ cho nhóc chơi đâu
John hất mạnh cằm ra khỏi tay hắn, ánh mắt tràn đầy căm phẫn. anh lùi lại một bước, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cố gắng giữ khoảng cách với hắn
John
Buông tôi ra! Thằng chó!
John hét lên, giọng nói lẫn chút run rẩy vì sợ hãi lẫn tức giận.
Hắn nhìn anh với một nụ cười nham hiểm, như thể muốn chiếm đoạt cả thân xác của John ngay lặp tức. Hắn chậm rãi đi về phía ba của John
Axel
tôi cho ông hai điều kiện
Axel
Một là ông đưa thằng nhóc đó về nhà tôi và làm việc đên suốt đời, đổi lại ông sẽ được giảm hết nợ
Axel
Còn hai là ông cũng hiểu đi ha
John tròn mắt khi nghe những lời Axel vừa nói. Cơ thể cậu cứng đờ, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
John
Suốt đời ư? Làm việc cho hắn… đến hết đời?
John
Không… không thể nào!
John hoảng loạn lắc đầu, giọng nói run rẩy.
Axel chẳng buồn liếc nhìn cậu, chỉ lười biếng nhếch môi, ánh mắt đầy ý cười nhưng lại lạnh lẽo đáng sợ. Hắn nhìn ba của John, chậm rãi tiếp lời:
Axel
Ông không có lựa chọn nào tốt hơn đâu. Hoặc là giao cậu ta cho tôi, hoặc tay, chân ông biến mất ngay hôm nay?
Ba John im lặng, bàn tay run run siết chặt. Ông đã quá mệt mỏi với những khoản nợ chồng chất, với những kẻ đòi nợ tàn nhẫn. Giờ đây, chỉ cần để con trai ông làm việc cho Axel, mọi gánh nặng sẽ được trút bỏ.
John nhìn thấy sự do dự trong mắt ba mình. Một nỗi sợ hãi tột độ dâng tràn trong lòng cậu.
John
Không… Ba sẽ không làm vậy đâu, đúng không?
Nhưng khi ông thở dài, đôi mắt đầy mệt mỏi nhìn cậu rồi khẽ gật đầu, John cảm thấy như cả thế giới sụp đổ.
John
Ba... không! Con không muốn!
Cậu lắc đầu, lùi lại, giọng nói nghẹn ngào.
không để ba John kịp suy nghĩ, cậu lập tức quay người bỏ chạy, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu không thể để mình rơi vào tay Axel.
Nhưng chỉ vài giây sau, khi đôi chân cậu vừa chạm đến bậc cửa, một cơn đau nhói đột ngột truyền đến từ đầu gối. Cậu ngã quỵ xuống nền đất, đầu gối chảy máu ròng ròng
John rít lên, cố gắng đứng dậy, nhưng chân đã mềm nhũn, nhưng không thể nào chạy tiếp
Từ phía sau, tiếng bước chân vang lên lạnh lẽo
Axel
Chạy nữa đi, tôi muốn xem nhóc con có thể chạy đến đâu.
Giọng Axel vang lên, mang theo sự nhạo báng và thích thú
John cắn môi, định bò đi, nhưng một bàn tay lạnh lẽo đã túm lấy cổ áo cậu. Vệ sĩ của Axel giữ chặt lấy cậu, mặc kệ cậu giãy giụa.
John cố gắng la hét, nhưng chưa kịp vùng vẫy, chất lỏng lạnh lẽo đã được tiêm vào cơ thể. Cơn choáng váng nhanh chóng kéo đến, mí mắt cậu nặng trĩu.
Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, John chỉ kịp nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của Axel – nụ cười của kẻ đã hoàn toàn kiểm soát mọi thứ.
Comments