Chap 2
Thiếu niên vừa thất tình chưa bao lâu cần người bầu bạn tâm sự. Vì thế, Trần Dịch Hằng là bạn thân, thanh mai trúc mã kiêm luôn chức vụ “thùng rác cảm xúc” của Tả Kỳ Hàm bị y lôi kéo đi uống rượu.
Mình mà từ chối thì bị nó năn nỉ ỉ ôi, mè nheo hết đoạn đường về mất mặt chết đi được.
Thế là anh Hằng nhà ta phải “tình nguyện” cùng bạn giải sầu :)
Giúp Tả Kỳ Hàm chuyển đồ vào kí túc xá xong thì cũng vừa lúc tới giờ cơm, hai người rẽ hướng đến quán thịt nướng trước cổng trường Đại học giải quyết bữa tối.
Xem thử hôm nay ăn gì không quằn, tìm quán để ăn cũng không quằn, đến khúc gọi món mới quằn :)
Trần Dịch Hằng nhìn menu xong không biết nói gì cho ngầu.
Trần Dịch Hằng
*Ngẩng đầu nhìn Tả Kỳ Hàm* Sao cậu bảo đi ăn đồ nướng mà.
Tả Kỳ Hàm
*Rót bia* Thì vẫn là đồ nướng đó thôi.
Trần Dịch Hằng
Mồm toàn điêu :) nguyên cái thực đơn ngoài thịt cừu ra thì làm gì còn thịt khác.
Trần Dịch Hằng
Mấy quán thịt nướng tớ thường ăn cũng không cực đoan như vậy.
Trần Dịch Hằng
Chí ít nên thêm vài đĩa thịt bò hay thịt heo gì đó chứ.
Trần Dịch Hằng
Bộ cậu có thù với ai họ Dương nên muốn ăn tươi nuốt sống nó để bỏ tức hả :)
Tả Kỳ Hàm
*Giựt lại* Cậu lải nhải nhiều thế làm gì.
Tả Kỳ Hàm
Hôm nay là ngày của tớ, cậu phải chiều theo tớ, hiểu không.
Trần Dịch Hằng
Rồi rồi, cậu là nhất.
Tả Kỳ Hàm
*Vỗ ngực* Đương nhiên tớ là số một rồi ƪ(˘⌣˘)ʃ
Trần Dịch Hằng
Tớ đùa đấy :)
Tả Kỳ Hàm
*Đánh vai Trần Dịch Hằng* Bớt đi anh trai vừa thất tình ạ :)
Trần Dịch Hằng
Vừa chỗ nào?
Trần Dịch Hằng
Hơn nửa năm rồi.
Tả Kỳ Hàm
Có nửa năm chứ nhiêu.
Tả Kỳ Hàm
*Nhấp một ngụm bia* Với cả, không ngờ hai người lại chia tay đấy.
Tả Kỳ Hàm
Năm đó cả trường đều thấy tiếc cho cậu và anh ấy luôn đó.
Trần Dịch Hằng không nói nữa, hắn rũ mắt nhìn lấy cốc bia đang tí tách nổ bóng nước.
Trương Hàm Thuỵ là học trưởng lớn hơn hắn một tuổi, nổi tiếng học giỏi, kì thi nào cũng đứng đầu toàn khối, chưa bao giờ xê dịch khỏi top 4.
Nhưng khác với loại con cưng của trời như Tả Kỳ Hàm hay Trần Dịch Hằng, gia cảnh Trương Hàm Thuỵ không tốt cho lắm, tính tình cũng trầm mặc, lạnh lùng lại quật cường, nhưng có rất nhiều vẫn thích anh ta.
Chuyện tình hai người không mặn không nhạt nhưng cũng đủ để Trần Dịch Hằng không thể quên được ba chữ 'Trương Hàm Thuỵ', thâm nhập vào sâu trong xương cốt, nhớ tới cũng đau.
Bỗng một ngày đẹp trời, một học trưởng không quen không thân đến trước mắt cậu nói:
Trương Hàm Thuỵ
Trần Dịch Hằng, tôi thích cậu, làm bạn trai tôi được không?
Trương Hàm Thuỵ
Sau này, hứa nhất định sẽ không bạo lực lạnh với cậu.
Người yêu từ trên trời rơi xuống, ai mà tin cho được. Thế nên Trần Dịch Hằng đã từ chối.
Trần Dịch Hằng
Xin lỗi, tôi muốn tập trung học.
Những tưởng người kia sẽ từ bỏ, ai ngờ…
Trương Hàm Thuỵ
Không sao, tôi theo đuổi cậu là được.
Thời niên thiếu kiêu ngạo tự phụ, bá khí ngút trời, bao giờ cũng muốn tìm cảm giác “chinh phục”, nhưng đạt được chưa bao lâu liền sẽ chán ghét mà vứt bỏ.
Trần Dịch Hằng không thích kiểu như thế, cậu ghét nhất là những kẻ trêu đùa tình cảm, thế nên quyết định mặc kệ Trương Hàm Thuỵ, nhưng cũng không hoàn toàn lạnh lùng, bỏ bê người ta.
Vì, nửa muốn lờ đi, nửa muốn thăm dò xem thử người kia cua cậu bằng cách nào.
Ai ngờ, Trương Hàm Thuỵ giống như thiếu nữ trong tiểu thuyết ngôn tình vườn trường từ thời tám quánh, mỗi ngày đều đặn đưa nước, tặng bánh, viết thư tình gửi cậu. Năng suất đến nỗi cậu còn tưởng trên người anh có gắn dây cót hẹn giờ ấy chứ.
Trần Dịch Hằng
*Nhíu mày nhìn Trương Hàm Thuỵ* Anh đang làm cái trò gì đấy?
Trương Hàm Thuỵ chớp mắt một cái, giây sau nhoẻn miệng nở cười rạng rỡ như ban mai vừa tỉnh.
Trương Hàm Thuỵ
Theo đuổi người yêu.
Trần Dịch Hằng
Anh còn nói nữa.
Trần Dịch Hằng
Tôi đã bảo rồi mà, đừng tặng quà cho tôi.
Trương Hàm Thuỵ
Nhưng không tặng quà thì tôi biết làm gì giờ?
Trần Dịch Hằng bất lực đỡ trán, đến cả một đứa trẻ cấp một còn biết cách tán hơn anh đó!!! Không hỏi thăm tìm hiểu thì thôi đi, còn chẳng thèm nếm xỉa đến người ta!
Trần Dịch Hằng
Tôi chẳng hiểu anh theo đuổi kiểu gì :)
Trần Dịch Hằng
Người ta theo đuổi là lúc nào cũng kè kè bên cạnh, còn anh ngoài buổi sáng tặng quà xong đến chiều gửi thư tình ra thì chẳng còn gì hết.
Trần Dịch Hằng
*Nhướng mày* Đến cả theo đuổi tôi, tôi cũng phải hướng dẫn nữa sao.
Trương Hàm Thuỵ
*Mím môi* Tôi không biết thật mà.
Trương Hàm Thuỵ
Dù sao cũng chỉ mới yêu lần đầu, có ai hiểu thế nào đâu.
Trần Dịch Hằng
Anh nói yêu lần đầu?
Trương Hàm Thuỵ
*Gật đầu* Ừm!
Trần Dịch Hằng
Vậy chẳng nhẽ tôi là mối tình đầu của anh à?
Trương Hàm Thuỵ
Mắc gì cậu bất ngờ dữ vậy :)
Trần Dịch Hằng
Tôi, tôi tưởng anh trap nhiều người rồi…
Trương Hàm Thuỵ
:) Đứa nào đồn thế hả. Cậu đừng nghe, tin dỏm đấy.
Trương Hàm Thuỵ nhích thêm một bước, dần dần dồn ép Trần Dịch Hằng, mãi đến khi tấm lưng rộng đụng vào cạnh bàn cứng rắn, cậu mới phát giác ra tình huống hiện tại nguy hiểm như thế nào.
Giữa hai người chỉ cách một khoảng đủ để một lớp không khí mỏng lạnh luồng vào, lồng ngực hô hấp phập phồng gần như dán chặt vào nhau, vô cùng nguy cấp.
Đầu Trần Dịch Hằng liên tục báo động đỏ nhưng ánh mắt lại không tự chủ được dần lia xuống dưới…
Làn da thiếu niên trắng sáng như ngà voi, gần như trong suốt, ngũ quan tinh xảo ngoan ngoãn, môi hồng, răng trắng, lúc hơi hơi mỉm cười chính xác là kiểu mắt ngọc mày ngài.
Trần Dịch Hằng cảm thấy hiện tại người mình có chút nóng, cổ họng khô khốc, vành tai đỏ ửng lấp ló dưới nắng hạ, yết hầu khẽ trượt lên xuống, một mực muốn quay mặt sang chỗ khác.
Nhưng Trương Hàm Thuỵ nào cho :)
Trần Dịch Hằng rất cao, hơn em cả một cái đầu, vậy nên mỗi lần muốn nói chuyện đều phải ngẩng lên.
Xương gò má lộ rõ như tắm dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, vô cùng điển trai, vô cùng văn nhã, nhìn thật mê người.
Giọng nói của Trương Hàm Thuỵ mang theo ý cười, ghé sát tai Trần Dịch Hằng, rồi nhón chân hôn lên má cậu một cái.
Hương anh đào thơm ngọt thoảng qua nơi đầu mũi. Trần Dịch Hằng ngây ngốc nhìn người trước mặt.
Trương Hàm Thuỵ
*Cười* Nụ hôn đầu quý giá của anh trao cho nhóc rồi.
Trương Hàm Thuỵ
Sau này phải chịu trách nhiệm đấy nhé.
Mới lạ đấy, nay còn bị người ta bắt chịu trách nhiệm nữa cơ.
Nếu là Trần Dịch Hằng của thường ngày sẽ nổi đoá vung tay đấm cho người kia một cái, nhưng bây giờ cậu lại như khúc gỗ chẳng thèm nhúc nhích.
Không thể đổ tại cậu tiêu chuẩn kém được, chỉ trách, người kia quá xinh đẹp.
Comments