Chap 1
Trong bữa tiệc mừng tân sinh viên mới, tôi gặp lại người yêu cũ?!
Đã thế người ta còn thách thức tôi nữa chứ!
Cổng trường đại học Nghệ thuật rộng mở chào đón tân sinh viên. Khuôn viên trường to lớn bỗng trở nên chật chội, dòng người tấp nập đi đi lại lại.
Trần Dịch Hằng đã rất khó khăn mới có thể đến bảng thông tin tìm lớp. Cuối cùng sau một lúc, cậu nhìn thấy tên mình ở bảng tầng hai.
Nhưng trước khi đi đến đó, Trần Dịch Hằng phải qua thư viện đã. Cậu mở điện thoại lên, thao tác vài cái, đột nhiên trên màn hình hiện ra một bảng vẽ ngoằng nghèo của trường Đại học.
Trần Dịch Hằng
Cái gì mà rắc rối vậy trời…
Cậu nhìn mà muốn ngất đi, không biết tìm thư viện ở đâu trong đống này.
Trương Hàm Thuỵ
Bạn gì ơi?
Một tiếng gọi phát ra từ phía sau lưng Trần Dịch Hằng, cậu ngạc nhiên quay đầu thì phát hiện người trước mặt này thực sự rất đẹp.
Da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen mềm mượt, dù dưới lớp khẩu trang che gần nửa khuôn mặt nhưng vẫn không giấu được đôi mắt hạt dẻ long lanh, động lòng ngườu đó. Quanh người còn phảng phất mùi hoa anh đào thơm nhẹ.
Quả thật, Trần Dịch Hằng đã bị cuốn hút mất rồi.
Trương Hàm Thuỵ
Bạn có biết khu vực chào đón tân sinh viên ở đâu không? Hình như không tập trung trong khuôn viên trường.
Trần Dịch Hằng
“Giọng nói cũng hay nữa, nghe rất êm tai, nhìn bên ngoài thì giống như viên kẹo bạc hà cứng rắn, nhưng đến khi ăn thử mới phát hiện viên kẹo này vô cùng mềm mại và ngọt ngào”
Trần Dịch Hằng chợt nhận ra suy nghĩ của bản thân có phần hơi kỳ quái, khẽ đưa tay lên ho vài tiếng.
Trần Dịch Hằng
Chắc có lẽ mọi người đã đến thư viện rồi cũng nên.
Đối phương nhìn Trần Dịch Hằng, hiển nhiên nó khiến cậu có phần hơi ngượng ngùng muốn lảnh tránh, giây sau người kia lại cầm điện thoại lên lướt nhìn vài cái.
Trương Hàm Thuỵ
Cảm ơn cậu, bây giờ tôi biết bản thân nên đi đâu rồi.
Trần Dịch Hằng nhìn chằm chằm bóng dáng anh, nhìn thật lâu, cho đến khi người kia đi khuất, cậu không còn nhìn được nữa.
Trần Dịch Hằng
“Giọng nói, bóng lưng, đôi mắt…”
Trần Dịch Hằng
“Sao lại giống người yêu cũ của mình thế nhỉ?”
Bất chợt, trong đầu chạy qua một đoạn kí ức của nhiều năm về trước, chầm chậm tái hiện rồi vụt mất.
Trần Dịch Hằng lắc nhẹ đầu, cố gắng quên đi khoảng thời gian bản thân không muốn nhớ tới, được một lúc, cậu thở dài một hơi, khẽ nhấc từng bước chân.
Trần Dịch Hằng
Thôi vậy, tự tìm thì hơn.
Trần Dịch Hằng
*Nhìn Tả Kỳ Hàm* …
Trần Dịch Hằng
*Đứng dậy* Tôi về đây.
Trần Dịch Hằng nhìn mặt thằng bạn thân này đến phát ngán, anh đã cố thi vào trường Nghệ thuật để tên đào hoa này khỏi đi theo rồi mà còn…
Trái ngược với người kia, Tả Kỳ Hàm nhìn ra anh em của mình đâu đâu cũng gặp liền vui phơi phới, thấy Trần Dịch Hằng định rời đi liền chạy theo giữ người.
Bởi thế, trong thư viện mới có cảnh con lừa đu người con Koala :)
Trần Dịch Hằng
:) Cậu có chịu xuống không.
Tả Kỳ Hàm
*Giữ chặt* Không o(`ω´ )o
Tả Kỳ Hàm
Có chết cũng không thả cậu ra đâu.
“Ê mày ơi kia có cảnh hay lắm kìa”
“Đâu đâu, ùi giời ơi, tình tứ công khai hả”
“Đã cố trốn ra thư viện học rồi mà còn gặp cảnh này”
“Đừng ngược cẩu độc thân có được không, đợi tốt nghiệp hãy yêu đương đi trời”
“Trong khuôn viên thì có cà thơi, ở thư viện lại thêm boylove. Tôi mới năm hai mà nhìn thấy mắc mệt”
“Nhìn giống tổng tài nạnh nùng và cậu sinh viên trẻ tuổi thích làm nũng nhờ”
“Tổng tài hả, tôi tưởng là hợp đồng bao nuôi cơ”
“Há há, cười chết tôi rồi”
Trần Dịch Hằng thích yên tĩnh, vậy nên thư viện vẫn luôn là địa điểm lý tưởng nhất, vậy mà không gian tuyệt vời ấy đang bị những lời năn nỉ ỉ ôi của Tả Kỳ Hàm lùng bùng bên tai hoà lẫn với tiếng bàn tán xung quanh, giọng nói thì thầm không ngăn nổi truyền vào trong lỗ tai anh, khiến đôi lông mày hơi nhíu lại.
Trần Dịch Hằng
Cậu nín liền cho tớ.
Trần Dịch Hằng
Tớ bực rồi đấy nhá.
Tả Kỳ Hàm
*Bĩu môi* Tại chán quá chứ bộ.
Trần Dịch Hằng
Dương Bác Văn của cậu đâu?
Trần Dịch Hằng
Tôi nhớ anh ta cũng học trường này mà.
Tả Kỳ Hàm
*Trèo xuống* Đột nhiên nhớ ra có việc, tớ đi trước.
Trần Dịch Hằng
*Túm cổ áo Tả Kỳ Hàm* Đứng lại.
Trần Dịch Hằng
Tớ còn chưa cho cậu đi.
Tả Kỳ Hàm
*Giãy giụa* Thả tớ raaaa.
Trần Dịch Hằng
*Nghiêm giọng* Hôm nay không chịu nói rõ ràng thì đừng hòng chạy.
Cuối cùng Tả Kỳ Hàm vẫn phải thoả hiệp với Trần Dịch Hằng, người ta hay nói y không sợ trời không sợ đất, nhưng đâu ai biết cái kẻ mà họ cho rằng lúc nào cũng coi trời bằng vung lại đi sợ bạn thân chứ.
Tả Kỳ Hàm có thể hô mưa gọi gió, lật đổ cả cái đất Trùng Khánh này nhưng khi gặp Trần Dịch Hằng y lại hèn éo chịu được :) đối phương quát cái là như rùa rụt cổ.
Giờ phút này đây, Tả Kỳ Hàm nổi tiếng cao ngạo lại ngồi thẳng lưng, tay chân khép nép cuộn tròn thành một cục dưới tay Trần Dịch Hằng.
Tả Kỳ Hàm
Không phải học, anh ấy là giảng viên ở đây.
Trần Dịch Hằng
Ồ, quen được cấp trên sướng quá còn gì.
Tả Kỳ Hàm
*Quay mặt* Sướng nổi gì, chia tay rồi còn đâu.
Trần Dịch Hằng
*Khó hiểu nhìn Tả Kỳ Hàm* Lại chia tay?
Trần Dịch Hằng
Trong năm nay hai người chia tay rồi quay lại mấy lần rồi?
Tả Kỳ Hàm
Lần này là chia tay thiệt đó.
Trần Dịch Hằng
Chắc cậu lại giở chứng quấy phá, đi tin mấy bài viết tào lao trên mạng nữa chứ gì.
Tả Kỳ Hàm
Làm gì có! Đời nào tớ lại nghe theo mấy thứ đó.
Trần Dịch Hằng
*Nhướng mày* Chắc không?
Tả Kỳ Hàm
*Né tránh* Ờm thì…
Trần Dịch Hằng
*Thở dài* Lần này lại là lí do gì đây?
Trần Dịch Hằng
Lí do cậu đòi chia tay trước là gì?
Trần Dịch Hằng nói xong, lại vô tình khơi gợi lại kí ức đau buồn của Tả Kỳ Hàm, nghĩ đến là tủi thân muốn khóc.
Y mím môi, giọng nghẹn lại:
Tả Kỳ Hàm
Dựa vào đâu mà anh ấy nói tụi tớ không hợp nhau?
Tả Kỳ Hàm
Làm bạn năm năm, yêu đương bốn năm, tìm hiểu suốt hơn mười tháng, gần một phần hai cuộc đời tớ đều dành cho anh ấy.
Tả Kỳ Hàm
Không cãi vã, không silent treatment, không ngoại tình.
Tả Kỳ Hàm
Vậy mà tự nhiên đùng một cái nói chia tay.
Tả Kỳ Hàm
Tớ đâu phải chú hề để anh ấy thoải mái trêu đùa đâu chứ.
Tả Kỳ Hàm
Nhiều khi yêu đương tớ còn chẳng biết mình có hạnh phúc không nữa.
Trần Dịch Hằng
Nhưng cậu có thích anh ấy không?
Tả Kỳ Hàm
Tớ không còn thích Văn Văn nữa.
Tả Kỳ Hàm
Mà tớ yêu anh ấy luôn rồi…
Tả Kỳ Hàm
Hơn hai tháng chia tay tớ cảm thấy mình không thể sống thiếu anh ấy được…
Tả Kỳ Hàm
Nhưng cũng không đủ can đảm để xin quay lại.
Trần Dịch Hằng nghe Tả Kỳ Hàm kể, vô thức cũng chăm chú hơn, có lẽ anh cảm thấy mình cũng nằm trong chính câu chuyện của người bạn thân này.
Anh và “người ấy” cũng từng có một mối tình thanh xuân ngọt ngào, không bao giờ cãi vã, mỗi ngày đều đặn quan tâm nhau.
Tưởng chừng như mọi thứ sẽ luôn thuận buồm xuôi gió như thế nhưng…
Chuyện quá khứ rồi, cứ bỏ qua đi.
Ánh mắt Trần Dịch Hằng thẫn thờ ngoái nhìn bầu trời bên ngoài, chốc lát lại thốt lên:
Trần Dịch Hằng
“Không biết bây giờ… anh ta thế nào rồi nhỉ”
Comments
Natto 🐱🐉
Sao đọc đến cuối chap rồi vx thấy cấn cấn ở đâu ấy, kiểu mập mờ lững thững lắm kìa. Nhưng nói chung văn phong của sốp vx rất cuốn nha~
2025-03-27
1
Alice tới dayyy~
"người" nha tg
2025-03-30
1