Mỗi buổi tối, Đỗ Hải Đăng lại đến quán cà phê ấy, đôi mắt vẫn tìm kiếm cái bóng quen thuộc.
Dù Hùng không hát nữa, nhưng hắn vẫn đến, chỉ để lặng lẽ ngồi nơi góc khuất, mắt nhìn về phía sân khấu như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Mỗi lần Hùng xuất hiện, dù chỉ là thoáng qua, trái tim Đăng lại đập nhanh hơn, có lẽ hắn đã mơ về một khoảnh khắc mà mình có thể nói ra cảm xúc thầm kín ấy.
Nhưng Hùng vẫn chỉ là một bóng hình mơ hồ, một hình ảnh đẹp đẽ trong những giai điệu mà Đăng không thể chạm vào.
Những lần gặp gỡ, những ánh mắt vô tình, dường như chỉ càng khiến Đăng cảm thấy mình đang lạc lõng hơn trong chính những suy nghĩ của bản thân.
Hắn không biết phải làm gì với cảm xúc này, không biết làm sao để có thể đưa tay ra nắm lấy điều mà mình đang khao khát.
⸻
Tối hôm ấy, Đăng ngồi trong quán cà phê, một ly cà phê nguội lạnh trước mặt, nhưng tâm trí hắn lại ở đâu đâu.
Hắn nhìn ra cửa sổ, mơ màng nghĩ về Hùng.
Chắc Hùng không bao giờ biết được rằng có một người đang lặng lẽ dõi theo mình.
Những nỗi niềm thầm kín, những giấc mơ không thành, tất cả đều chỉ có thể giấu kín trong lòng.
Đăng đã nhiều lần tự hỏi liệu mình có nên từ bỏ cảm xúc này, liệu có thể quên đi Hùng và tiếp tục sống một cuộc sống bình thường, hay chỉ là một sự ngộ nhận trong trái tim mơ mộng của hắn.
Nhưng không, mỗi lần thấy Hùng, trái tim hắn lại thức dậy, lại rạo rực một cảm giác mà không thể lý giải bằng lời.
Một cảm giác muốn được gần gũi, muốn được hiểu, muốn được san sẻ.
Đăng biết mình không thể tiếp tục sống trong những suy nghĩ này mãi.
Nhưng hắn cũng không biết phải làm gì, vì trái tim lại không chịu nghe theo lý trí.
⸻
Hôm sau, Đăng quyết định sẽ gặp Hùng.
Dù sao thì, nếu không thử, hắn sẽ không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra.
Đăng tự dặn mình rằng đây chỉ là một cuộc nói chuyện, một cơ hội để giải tỏa nỗi lòng đã giấu kín quá lâu.
Hắn không hy vọng quá nhiều, nhưng cũng không thể ngừng mong mỏi rằng có thể tìm thấy một kết nối nào đó.
Cuối cùng, khi Hùng bước vào quán cà phê, Đăng không thể kìm nén được nữa.
Hải Đăng
[Ðứng dậy, bước về phía anh, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tràn ngập hi vọng]
Hải Đăng
Chào anh
Hải Đăng
[Giọng hơi run rẩy]
Hải Đăng
Em là người hôm trước đã nghe anh hát anh hát rất hay
Hoàng Hùng
[Nhìn hắn, đôi mắt thoáng qua một chút ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng trở lại vẻ im lặng]
Hoàng Hùng
Cảm ơn
Hùng nói, rồi cúi xuống nhìn chiếc ly cà phê trước mặt dường như anh không tìm ra lời để tiếp tục câu chuyện.
Hải Đăng
[Không ngừng nhìn vào ánh mắt Hùng, cố gắng tìm kiếm một chút gì đó]
Hải Đăng
Anh có thích hát không?
Hắn lại hỏi, dù biết câu hỏi này có phần ngớ ngẩn.
Hoàng Hùng
[Nhếch môi, nhưng đó không phải là một nụ cười]
Hoàng Hùng
Hát là một phần của tôi
Hoàng Hùng
Nhưng không phải lúc nào cũng vậy
Hải Đăng
[Cảm nhận sự mơ hồ trong câu trả lời ấy]
Hải Đăng
*Anh ấy có lẽ đang giấu giếm điều gì đó.*
Hải Đăng
*Một điều gì đó mà mình không thể hiểu nổi*
Hắn có thể cảm nhận được nỗi cô đơn trong lời nói của Hùng, dù anh không hề bộc lộ cảm xúc nhiều.
Hải Đăng
Em…
Hải Đăng
[Ngập ngừng, lời nói như nghẹn lại trong cổ họng]
Hải Đăng
Em chỉ muốn… chỉ muốn biết anh đang nghĩ gì
Một khoảng lặng kéo dài giữa họ, và Đăng cảm thấy trái tim mình như thắt lại.
Lời nói ấy lơ lửng trong không gian, không thể tìm được sự giải thoát.
Hoàng Hùng
[Quay lại, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng hơn]
Hoàng Hùng
Có lẽ chúng ta không nên nghĩ quá nhiều về những thứ không thể thay đổi
Những lời nói của Hùng như một nhát dao cắt vào trái tim Đăng.
Dù không nói rõ, nhưng hắn hiểu rằng, những gì họ có chỉ dừng lại ở đây.
Không có cơ hội nào cho những cảm xúc này, không có không gian để tình yêu nảy nở.
Hải Đăng
[Đứng đó, tim đau nhói]
Nhưng hắn chỉ có thể mỉm cười gượng gạo, rồi quay lưng bước đi.
Mỗi bước chân của hắn như một bước xa hơn khỏi Hùng, nhưng cũng càng khiến hắn cảm thấy đau đớn hơn.
Một phần trong hắn vẫn muốn quay lại, nhưng lý trí không cho phép.
Cảm xúc này, có lẽ chỉ là một giấc mơ, và Đăng phải học cách để tỉnh giấc.
⸻
Buổi tối đó, khi Đăng về đến nhà, hắn chỉ ngồi lặng lẽ trong bóng tối, ánh mắt trống rỗng, không biết phải làm gì tiếp theo.
Tình cảm thầm kín ấy vẫn còn vương lại trong lòng, nhưng hắn biết rằng, trong cái thế giới này, có những thứ chỉ có thể giữ lại trong mơ mà thôi.
Comments