Không biết do vô tình hay cố ý, từ sự kiện tối ngày hôm đó trở đi Cao Thu Ngọc không những không làm phiền cô mà ở phim trường thấy cô còn lập tức né tránh.
Chuỗi ngày tưởng chừng bị áp bức lại dễ thở đến kì lạ. Gặp Lại nói về sự trùng phùng của cặp đôi đã xa nhau mười năm, gặp lại nhau khi cả hai đã cùng trưởng thành nhưng vì hiểu lầm trong quá khứ nên dày vò lẫn nhau. Tố Nhược Cầm vào vai một người bạn đại học cũng là sếp của nữ chính.
Cảnh diễn của Tố Nhược Cầm không nhiều, thêm khả năng học thoại nhanh và được học trường lớp đào tạo bài bản, những cảnh này không có gì làm khó được cô. Cô chăm chỉ đọc đi đọc lại, trong đầu tự suy nghĩ các tình huống khi vào cảnh liền có thể nhập vai, không muốn làm chậm trễ thời gian và cũng không mong mình bị mắng. Lặng lẽ ôm lấy chính mình.
Hà Trần Lâm lúc nào cũng chạy ngược chạy xuôi, sợ cô tủi thân, sợ cô bị đối xử bất công, sợ cô đói, sợ đủ thứ trên đời.
Cô nhìn anh ta cầm hộp cháo, buông cuốn kịch bản xuống: “Ông ấy chỉ cho anh một cái nhà nhỏ xíu, anh cũng không cần phụng dưỡng em giống như mẹ.”
“Mẹ đã là gì, em là tổ sư bà bà của anh.”
Hà Trần Lâm thay cho cô một đôi dép mát mẻ đỡ đau chân hơn, lại đưa cho chiếc quạt cầm tay mà anh ta đã sạc đầy pin. Mới chuyển từ xuân sang hè thôi mà đã nóng nực đến thế này, Tố Nhược Cầm lại vô cùng sợ nóng.
Tố Đức Anh thật sự quá tốt, đến nỗi cô không thể trách ông được. Ông sắp cho cô nơi ăn chốn ở, sắp xếp người bầu bạn, cho cô an toàn.
Ông lường trước tất cả hậu hoạ để cho cô một con đường sống, rốt cục ông đã yêu mẹ cô đến mức nào mà yêu cả đường đi lối lại, yêu cả đứa con riêng không chung một chút máu mủ nào như vậy?
Đạo diễn đã gọi cô, Tố Nhược Cầm như bừng tỉnh khỏi suy nghĩ, cô đặt kịch bản xuống vội vàng xỏ vào đôi guốc rồi đi đến, khi đạo diễn hô action đã bắt đầu diễn. Cảnh quay này là ở ngoài trời, lúc này nữ chính bị nữ phụ hãm hại phá vỡ hợp đồng, nữ ba đóng vai trò là sếp giúp đỡ cho nữ chính trong khó khăn. Tố Nhược Cầm mặc một bộ vest nữ với quần dài màu xanh navy ôm người, mái tóc xuân màu nâu, đường nét trên khuôn mặt đã rơi vào trạng thái căng thẳng, tay đập bàn hợp đồng xuống, vài câu trách mắng, thở dài rồi xử lý vấn đề.
Đạo diễn Phùng quả thực tâm đắc nữ ba này vì đã quay được một phần tư rồi nhưng cô không có bất cứ cảnh NG nào, nếu có thì cũng đến từ bạn diễn. Cô luôn một lần rồi một lần vào trạng thái hoạt động hết công suất, nhiều đoạn Phùng Anh Tân còn mơ hồ cảm thấy cô áp chế bạn diễn, anh vuốt ve cái cằm ngoe nguẩy lên mấy cọng râu của mình, trầm ngâm nhìn.
Dù sao cô ấy cũng đã có nhiều vai diễn, cũng được đánh giá cao về khả năng diễn xuất. Nếu không phải do nhà họ Tố làm khó, bây giờ đâu cần phải chấp nhận đóng một vai nữ ba thế này?
Sau khi kết thúc vai diễn đã là năm giờ chiều, mây đen kéo đến đen kịt cả bầu trời nên đạo diễn đã thay đổi các cảnh quay trong nhà, rõ ràng mới nửa tiếng trước bầu trời vẫn trong xanh thế mà giờ đã đen đến mức tối sầm lại. Cô dọn dẹp lại chỗ ngồi của mình, đang đợi Hà Trần Lâm ra xe cất đồ rồi quay lại.
Tố Cẩm Ngọc buông thõng điện thoại xuống, Hà Trần Lâm lúc quay trở lại như có dự cảm xấu, thấy cô có vấn đề lập tức tiến tới, nhìn màn hình điện thoại là Tố Đức Trung.
“Ông ấy có vẻ không ổn, anh ấy nói em đến bệnh viện ngay.”
Cô ngồi trên xe, tay nắm chặt chiếc điện thoại được Tố Đức Anh tặng sinh nhật hai năm về trước, cũng là món quà cuối cùng mà ông dành cho cô. Cô nhìn đèn đường ngoài trời đã bắt đầu bật lên, mây đen đã chìm nghỉm trong màn đêm, có những giọt mưa đã bắt đầu hắt lên cánh cửa nhỏ.
Cô nhìn người đàn ông nằm trong phòng ICU, Chu Ngọc Anh đứng trước cửa phòng, dáng người bà đã gầy đến mức không thể gầy hơn, cô vô thức gọi một tiếng Mẹ, cả người bà ấy run lên. Cảm nhật như hai cánh tay đang ôm lấy bả vai của bà siết lại, cũng không nhìn cô. Cô chào một vài vị lãnh đạo cấp cao đang đứng túc trực cùng cùng họ hàng, sự lễ phép đã được ăn sâu vào trong máu khi được dạy học.
Tố Đức Anh cùng Phước Ý Linh xoay người lại, Tố Đức Anh vội vã nâng cước bộ lại bị vợ mình giữ chặt tay, ánh mắt của Phước Ý Linh nhìn cô mười phần đều không thiện ý. Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của Tố Đức Anh làm cho cô ta khó chịu hơn. Anh ta không tiến thêm nữa, nhìn vào người đang đứng trước mặt mà mình mong nhớ nhiều ngày.
“Nhược Cầm, ba mới tỉnh lại muốn gặp em. Em đợi một lát, ba mới tiêm thuốc chắc phải mất một lúc lâu.”
Ánh mắt trong trẻo, không mang vẻ thơ ngây nhưng lại trong sáng đến mức kỳ lạ, cả người như không thể vướng một chút bụi trần nào, Tố Nhược Cầm chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng khoác hờ áo cardigan cùng chân váy dài, đi một đôi giày búp bê ba phân mà vẫn ra cái dáng vẻ tiểu thư. Phước Ý Linh nhìn đi nhìn lại vẫn cảm thấy cô được nhà họ Tố bao bọc quá tử tế, đến mức khi mẹ chồng cô nói muốn cô đuổi Tố Nhược Cầm ra khỏi nhà cô còn không thể tin được.
Tố Nhược Cầm không đáp lại Tố Đức Anh, chỉ đứng im giữ khoảng cách với họ mà nhìn vào trong phòng ICU. Sự không quá phận này càng làm Phước Ý Linh cảm thấy khó chịu, nếu cô có lòng với chồng cô cô còn có thể có lý do mà đày đọa nhưng đã một năm rưỡi trôi qua, cô ta chưa từng thấy Tố Nhược Cầm xuất hiện gần chồng mình, thậm chí dù cô ta có cho người theo dõi, điều tra từng cuộc gọi cũng đều không có xuất hiện một chút dáng vẻ nào của cô ở đó. Phước Ý Linh là người làm ăn, cô ta cảm giác như mình đang thất bại trong ván cược kinh doanh càng làm cô ta bồn chồn không thôi.
Tố Nhược Cầm ngồi chờ đến mười một giờ, cô mới ăn một chút buổi trưa nên giờ cảm thấy hơi mệt nhưng cũng không kêu, điện thoại đã rung lên mấy lần, Hà Trần Lâm vẫn đang ở dưới lầu chờ cô.
Bác sĩ đặc biệt tới khám một lần nữa, tình hình có vẻ không khả quan hơn. Tín hiệu của ông càng lúc càng xấu đi, cô nhìn Chu Ngọc Anh bấu chặt tay đến mức rớm máu, bà không khóc nhưng đã không còn kiềm chế được run rẩy. Đột nhiên ông mở mắt, Tô Đức Anh vội vàng giật tay mình ra khỏi tay Phước Ý Linh, tiến tới muốn đưa cô vào trong. Tiếng ba ở miệng run rẩy mới phát ra, Tố Đức Anh nhìn cô vô cùng hiền từ, ông muốn nhấc tay lên chạm vào cô mà không có sức lực.
“Ta.. xin lỗi con..” Ông ấy thở đến mức cũng khó khăn vẫn cố gắng nói: “Con không nợ.. nhà họ.. Tố.. nhà họ Tố..nợ..con.”
“Đừng cảm.. thấy.. ân hận.. bố xin lỗi.. xin lỗi..con.”
Nhịp tim của ông ấy đột ngột giảm, bảng biểu đồ lên xuống liên tục, các bác sĩ lập tức trở vào cấp cứu. Tố Nhược Cầm chân như bị đóng lại không thể di chuyển cho đến lúc bị kéo ra ngoài. Chu Ngọc Anh tóm lấy tay cô gần như ném ra ngoài, bà điên cuồng hét lên.
“Tại mày, tất cả là tại mẹ con chúng mày. Tại sao chứ, tại sao nhất định phải làm tao đau lòng hả? Ông ấy vẫn bình thường, tao tình nguyện ông ấy nằm đấy mà. Tại sao mày tới đây hả, mày tới ông ấy liền không ổn. Mẹ con chúng mày đều là lũ đ.ĩ thõa câu dẫn chồng người khác, con trai người khác.”
“Mẹ, mẹ nói cái gì thế hả?” Tố Đức Trung kéo tay bà lại nhưng bị bà hất ra, muốn tóm lấy áo của Tố Nhược Cầm mà tiếp tục mắng chửi, cô cũng không tránh né, chấp nhận những uất ức của bà.
“Vui quá nhỉ.” Giọng nói phát ra ở hành lang từ phía phòng ICU bên cạnh vang lên, tự dưng cả người cô run lên như đón ác quỷ từ địa ngục lên trần gian, có tiếng bước chân từ giày da, Tố Nhược Cầm cảm thấy lòng mình rối tung, chỉ hiện lên suy nghĩ muốn chạy.
Updated 40 Episodes
Comments