chương 3: Trùng Sinh

“không phải...em chết ở Đại Tự rồi cơ mà...?”

Bán Hạ chẳng hiểu chủ tử tại sao lại nói những lời với vẻ mặt hoảng hốt như vậy, nha hoàn sợ là do tiểu thư ngất xỉu quá lâu mà sinh ra nói mớ, suy nghĩ linh tinh còn hốt hoảng hơn cả Thẩm Mục Ninh

“tiểu thư người đừng làm em sợ, em chết thì sao còn ở đây hầu hạ người được, người bình tĩnh lại để em lấy thuốc cho người dùng nha”

Bán Hạ liền đứng dậy ngay định cầm lấy chén thuốc cạnh giường đưa cho chủ tử uống nhưng thấy bát thuốc đã nguội: “người đợi em đi lấy thuốc sắc lại cho người, thuốc em sắc để lâu nên bị nguội mất rồi’’ nói xong nàng vội đi xuống bếp luôn

Để lại Thẩm Mục Ninh còn đang bần thần từ cửa tử quay trở về, nàng chả biết đâu là thực đâu là ảo cảnh nữa, nếu mọi thứ nàng nhìn thấy bây giờ là thật thì quả thực khó tin

Nàng ngửa lòng bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài rồi lại úp mu tay xuống nhìn kĩ: “không có’’

Không có vết sẹo xấu xí do phải làm việc, phải chịu tra tấn nữa, đôi tay trắng mịn của nàng bằng cách nào đó đã quay trở lại,nàng lại sờ lên lồng ngực kiểm tra xem có vết thương do kiếm đâm không nhưng chẳng có gì hết riêng chỉ có một vết thương do va đập ở đầu, cơ thể nàng như chưa từng chịu bất kì tổn thương nào có lúc trước, thương tích do đòn roi da mà các thiếp của thất hoàng tử đánh nàng cũng như chưa từng tồn tại

“ta trùng sinh rồi”

đến lúc này Thẩm Mục Ninh đã tin chắc rằng bản thân trùng sinh được sống lại một lần nữa, đúng là trời cao không phụ lòng người, thiên đạo hữu tình, là ông trời có mắt cho nàng cơ hội được cứu vãn lại tất cả một lần nữa, nàng vì hạnh phúc quá mà rơi lệ trên ánh mắt nhìn thấu nhân thế một kiếp, gẩy nhẹ đi giọt lệ cay nghiệt nàng quyết định phải thay đổi vận mệnh đoạt lấy thứ vốn thuộc về nàng, phải nắm trong tay quyền thế cao nhất mới có thể ngẩng cao đầu mà sống, ở thế gian này kẻ mạnh giẫm đạp lên kẻ yếu còn kẻ yếu giẫm đạp lên nhau mà tồn tại, lòng người đục trong khó đoán

ta chẳng rõ bây giờ hiện là lúc nào nữa, chỉ sợ đã quá muộn để cứu vãn mọi thứ rồi

Bán Hạ đúng lúc đã sắc xong bát thuốc, từ bên ngoài bưng vào, vẻ mặt vẫn còn chút lo lắng hoảng hốt, Thẩm Mục Ninh đã điềm tĩnh lại để nha hoàn đặt khay bưng bát thuốc nhẹ nhàng đưa cho nàng, tay cầm lấy bát thuốc tuy mới nấu nhưng đã được Bán Hạ thôi nguội đi nên chỉ ấm ấm

Nàng khoẵng từng muỗng thuốc có màu đen uống từng ngụm vị đắng trên đầu lưỡi nhanh chóng lan tỏa khắp miệng nàng, Bán Hạ còn lo thuốc đắng chủ tử sẽ chỉ uống được lưng bát là ngưng nhưng lần này lại uống hết sạch có hơi bất ngờ vì nàng không chê đắng hay khẽ nhăn mày, uống xong Bán Hạ cất bát thuốc lại vào khay nhanh nhẹn lôi từ trong ống tay áo một viên kẹo mạch nha đưa cho Thẩm Mục Ninh, khuôn mặt ngây ngô ấy nhìn nàng cười khinh khỉnh đắc ý như đang khoe chiến lợi phẩm kiếm được cho nàng xem vậy

“tiểu thư người ăn viên kẹo mạch nha này đi cho đỡ đắng’’

Nàng nhìn viên kẹo gói nhỏ trong giấy rồi nhìn lên khuôn mặt mong chờ được thấy nàng ăn nó của Bán Hạ nàng cảm thấy hơi tức tối trong người, đường đường là nữ nhi do chính thất hạ sinh mà lại chẳng có nổi lấy một viên kẹo mạch nha để ăn là nên trách mọi người trong phủ hay trách chính ta đã quá nhu nhược để bị coi thường đến mức như vậy, nàng cũng biết rõ viên kẹo nàng Bán Hạ là từ đâu mà có, đúng là chẳng coi nàng ra gì khi lại phải ăn đồ trộm được từ chỗ nữ nhi kế mẫu chứ

Thẩm Mục Ninh nén nhịn cơn giận, giãn cơ mặt xuống chỉ lắc đầu: “ta không ăn em ăn đi, thuốc này không đắng’’

Có thể đối với những người thân phận cao quý viên kẹo mạch nha này chẳng đáng là gì nhưng đối với người thân phận thấp kém như Bán Hạ thì đây cũng được coi là một thứ khó có được, khi trộm được từ chỗ tam tiểu thư nàng không lén một mình ăn mà liền nghĩ đến chủ tử uống thuốc đắng cần thứ ngọt để trung hòa lại hậu vị

Ta cảm nhận được tất cả mọi thứ chẳng qua ta không nói ra thôi, ai đối tốt với ta tự thân ta biết đối xử ra sao, do ta là chủ tử nhưng lại chẳng lo được cho cả bản thân đến cả nô bộc cũng vì ta mà khổ theo, ta cần biết hiện giờ đã là khúc thời gian nào để tự mình có sắp xếp

“Bán Hạ, Thẩm Kỳ Tuyết năm nay bao nhiêu tuổi rồi”

Bán Hạ suy nghĩ như thế nào là hiện ra hết ngoài mặt luôn nên Thẩm Mục Ninh thấy nàng hoang mang thì bèn giả ôm đầu mệt mỏi

“ay da! Em xem ta vừa tỉnh dậy trí nhớ ta lại có hơi mông lung, có mấy chuyện ta không nhớ nổi’’

Nha hoàn cũng nghĩ nàng là do vừa ngất đi quá lâu lại có biểu hiện nói mấy lời linh tinh thì nghĩ có khả năng trí nhớ nàng chưa hồi phục hoàn toàn

“tiểu thư không nhớ gì sao, cách đây năm ngày tam tiểu thư mới được lão gia tổ chức sanh thần mười tuổi, sau đó hai ngày người bị sẩy chân ngã từ vách núi phía sau phủ đến nay mới tỉnh lại, cũng may lão thái thái không thấy người tới học đàn tranh cho gọi em tới thì biết người đã ra ngoài hơn một nén nhang rồi, liền cho nghĩa bộc, nha hoàn trong phủ đi tìm thì phát hiện người dưới vách núi”

Thẩm Mục Ninh nhớ ra đây là lúc nàng mười năm tuổi, suy cho cùng ông trời cũng chả thương cảm với nàng lắm, được cái này mất cái kia, cho nàng trùng sinh nhưng không cho nàng quay trở lại ngay từ đầu để sửa đổi mọi thứ từ con số không, nàng sầu chút trong tâm

Thứ khiến nàng tiếc nuối nhất là tại sao ông trời không cho nàng trùng sinh vào trước khi cái chết của mẫu thân xảy ra để nàng có thể cứu lấy người, để nàng có thể cho người một cuộc sống tốt đẹp mà người đáng được hưởng

Quay về từ đoạn thời gian này nàng chỉ có thể ngăn chặn việc có thể sẽ diễn ra ở tương lai, ngăn cho nó không diễn ra như đời trước

Qua lời kể của Bán Hạ thì nàng hồi tưởng lại chuyện này ở kiếp trước, người dàn dựng một tay đẩy nàng xuống vách núi chính là Thẩm Kỳ Tuyết, kiếp trước mọi chuyện được bỏ qua một cách mà không tiếp tục truy cứu là do Minh thị đưa lời với phụ thân nàng, sợ làm ầm chuyện mất thể diện của Thẩm phủ thêm việc nàng sợ làm kế mẫu và tam muội tức giận nên nhận bản thân không cẩn thận tự ngã muốn tạo sự chú ý của phụ thân và tổ mẫu đã nói dối

Từ đó Thẩm Chực càng thêm ghét bỏ nữ nhi này, Liễu thị luôn yêu thương nàng cũng vì chuyện này mà hảo cảm giảm đi đáng kể bởi bà rất ghét kẻ nói dối, không còn gọi nàng đến tây hương phòng học đàn, thêu thùa nữa, còn nàng vì không còn ai che chở nữa nên lại càng bị mẫu tử Minh thị chà đạp hơn

Lần này đừng hòng nàng cho qua mọi chuyện dễ dàng dù là chuyện cỏn con nàng cũng phải tìm lại công đạo

Hot

Comments

Khi nào xinh thì đổi

Khi nào xinh thì đổi

Đừng drop nha tác giả

2025-04-07

1

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: hoà thân
2 chương 2: một giấc chiêm bao
3 chương 3: Trùng Sinh
4 chương 4: hiểu thấu
5 chương 5: giăng bẫy
6 chương 6: Nỗi sợ
7 Chương 7: nghi ngờ
8 Chương 8: có tật giật mình
9 Chương 9: Đòi mạng
10 Chương 10: kẻ khốn cùng–người an nhiên
11 Chương 11: Bớt thù thêm bạn
12 Chương 12: ghen tị và hận thù
13 Chương 13: Quân cờ khai ván
14 Chương 14: Hiếu đức khuê tú
15 Chương 15: Tự có tính toán
16 Chương 16: Một ánh sáng
17 Chương 17: Y như bạch ngọc- ta nào lỡ vấy bẩn
18 Chương 18: Khúc bi ca
19 Chương 19: Đề phòng
20 Chương 20: Hiềm nghi
21 Chương 21: Chờ thời cơ
22 Chương 22: Lòng tham đánh đổi lương tâm
23 Chương 23: Bóng hình trong mưa
24 Chương 24: Xử án
25 Chương 25: kẻ lén lút
26 Chương 26: Cảm Tạ
27 Chương 27: Ân huệ
28 Chương 28: Thoáng yên bình-chốn đơn sơ
29 Chương 29: Không xứng
30 Chương 30: Dược Hương
31 Chương 31: Có ân ắt sẽ trả
32 Chương 32: Phần nào đoán ra
33 Chương 33: Mạch tượng
34 Chương 34: Nghe theo ý niệm
35 Chương 35: Người dõi theo-Kẻ theo dõi
36 Chương 36: Cầu hòa
37 Chương 37: Thiện chí
38 Chương 38: Có chút áy náy
39 Chương 39: Ngược quy củ
40 Chương 40: Thấu tỏ
41 Chương 41: Kế sách cứu đôi đường
42 Chương 42: Tín nhiệm
43 Chương 43: Tạ phủ
44 Chương 44: Bâng đùa
45 Chương 45: Kiếm khách
46 Chương 46: Nhắc nhở
47 Chương 47: Thân phận thật
48 Chương 48: Vận mệnh
49 Chương 49: Tin chẳng lành
50 Chương 50: Lệnh xuất chinh
51 Chương 51: Chấp thuận
52 Chương 52: Bị phục kích
53 Chương 53: Có nội gián
54 Chương 54: Tranh cãi
55 Chương 55: Làm hòa
56 Chương 56: Đợi địch sa bẫy
57 Chương 57: Khâm phục
58 Chương 58: Bịt miệng
59 Chương 59: Ám hiệu
60 Chương 60: Kẻ dối trá
61 Chương 61: Vô vọng
62 Chương 62: Chút rung động
63 Chương 63: Suy đoán
64 Chương 64: Lên kế hoạch
65 Chương 65: Nhất quyết không rời
66 Chương 66: Trời giúp ta
67 Chương 67: Bị phát hiện
68 Chương 68: Không lỡ
69 Chương 69: Thế hiểm cứu người
70 Chương 70: Vì người
71 Chương 71: Vực thẳm
72 Chương 72: Giữa lằn ranh sự sống
Chapter

Updated 72 Episodes

1
Chương 1: hoà thân
2
chương 2: một giấc chiêm bao
3
chương 3: Trùng Sinh
4
chương 4: hiểu thấu
5
chương 5: giăng bẫy
6
chương 6: Nỗi sợ
7
Chương 7: nghi ngờ
8
Chương 8: có tật giật mình
9
Chương 9: Đòi mạng
10
Chương 10: kẻ khốn cùng–người an nhiên
11
Chương 11: Bớt thù thêm bạn
12
Chương 12: ghen tị và hận thù
13
Chương 13: Quân cờ khai ván
14
Chương 14: Hiếu đức khuê tú
15
Chương 15: Tự có tính toán
16
Chương 16: Một ánh sáng
17
Chương 17: Y như bạch ngọc- ta nào lỡ vấy bẩn
18
Chương 18: Khúc bi ca
19
Chương 19: Đề phòng
20
Chương 20: Hiềm nghi
21
Chương 21: Chờ thời cơ
22
Chương 22: Lòng tham đánh đổi lương tâm
23
Chương 23: Bóng hình trong mưa
24
Chương 24: Xử án
25
Chương 25: kẻ lén lút
26
Chương 26: Cảm Tạ
27
Chương 27: Ân huệ
28
Chương 28: Thoáng yên bình-chốn đơn sơ
29
Chương 29: Không xứng
30
Chương 30: Dược Hương
31
Chương 31: Có ân ắt sẽ trả
32
Chương 32: Phần nào đoán ra
33
Chương 33: Mạch tượng
34
Chương 34: Nghe theo ý niệm
35
Chương 35: Người dõi theo-Kẻ theo dõi
36
Chương 36: Cầu hòa
37
Chương 37: Thiện chí
38
Chương 38: Có chút áy náy
39
Chương 39: Ngược quy củ
40
Chương 40: Thấu tỏ
41
Chương 41: Kế sách cứu đôi đường
42
Chương 42: Tín nhiệm
43
Chương 43: Tạ phủ
44
Chương 44: Bâng đùa
45
Chương 45: Kiếm khách
46
Chương 46: Nhắc nhở
47
Chương 47: Thân phận thật
48
Chương 48: Vận mệnh
49
Chương 49: Tin chẳng lành
50
Chương 50: Lệnh xuất chinh
51
Chương 51: Chấp thuận
52
Chương 52: Bị phục kích
53
Chương 53: Có nội gián
54
Chương 54: Tranh cãi
55
Chương 55: Làm hòa
56
Chương 56: Đợi địch sa bẫy
57
Chương 57: Khâm phục
58
Chương 58: Bịt miệng
59
Chương 59: Ám hiệu
60
Chương 60: Kẻ dối trá
61
Chương 61: Vô vọng
62
Chương 62: Chút rung động
63
Chương 63: Suy đoán
64
Chương 64: Lên kế hoạch
65
Chương 65: Nhất quyết không rời
66
Chương 66: Trời giúp ta
67
Chương 67: Bị phát hiện
68
Chương 68: Không lỡ
69
Chương 69: Thế hiểm cứu người
70
Chương 70: Vì người
71
Chương 71: Vực thẳm
72
Chương 72: Giữa lằn ranh sự sống

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play