chương 5: giăng bẫy

Không bao lâu sau, bên ngoài viện vang lên tiếng. Cửa viện bị đẩy ra, Thẩm Trực- gia chủ Thẩm gia dẫn theo lão phu nhân là nội tổ mẫu Thẩm Mục Ninh vội vàng bước vào

Ông nhìn thấy con gái nằm bất động trên giường, khuôn mặt trắng xanh xao nhợt nhạt, môi tím tái từng nhịp thở khó khăn tuy ngày thường không để tâm nàng sống ra sao nhưng thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trầm xuống rơi vào khoảng lặng, cất không lên lời

Còn lão phu nhân tay chân run rẩy sắp không đứng vững nổi nữa, tiến lại gần, đôi mắt dường như sắp ngấn lệ. Bà ngồi bên cạnh đứa cháu gái bé nhỏ gầy yếu, đưa đôi bàn tay già nua hoảng loạn nắm lấy tay nàng

Sau khi mẫu thân Thẩm Mục Ninh mất chính Nội tổ mẫu đã một tay nuôi nấng, chăm sóc, nhìn nàng lớn lên theo năm tháng. Nói trong phủ còn mỗi mình nội tổ mẫu là quan tâm nàng cũng không sai, tuy vậy Thẩm Mục Ninh không đòi hỏi gì nhiều chỉ cần bà mãi bên cạnh nàng vạn thọ vô cương thôi là được

“Ninh nhi...Ninh nhi nội tôn của ta...”

Giọng lão phu nhân run run nghẹn ngào như sắp không cất lên lời nữa, là cái phủ này loạn hết rồi, người quay lại nhìn quanh căn phòng, ngoài nha hoàn hầu cận của lão phu nhân thì chỉ có mỗi Bán Hạ, trong đầu người lại thêm tức giận hơn là bấy lâu nay người quá dung túng cho nội phủ rồi, thân là đích nữ của phủ mà lại chỉ có duy nhất một nha hoàn hầu hạ

Mà tại sao không chăm sóc chu toàn để nàng thành ra thế này, lão phu nhân cất giọng đầy vẻ quở trách nhìn thẳng Bán Hạ

“ngươi chăm sóc tiểu thư kiểu gì mà lại để thành ra thế này mà không mau đi gọi đại phu, ngươi...”

Thẩm Mục Ninh khẽ mở mắt, giọng nói yếu ớt vang lên “Phụ thân, tổ mẫu, con...không sao đâu...con có chuyện muốn nói với hai người”

Lão phu nhân hoảng hốt quay sang Bán Hạ

“mau, mau gọi đại phu”

Nhưng Thẩm Mục Ninh khẽ đưa bán tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang run rẩy của người, khẽ lắc đầu

“phụ thân, tổ mẫu, cứu con...nếu con còn ở dây nhất định sẽ chết...”

Lão phu nhân nhận ra rằng nàng đang không muốn gọi đại phu mà đang có điều muốn nói nên thay ì gọi đại phu lão phu nhân cho tất cả nha hoàn lui ra ngoài

Bên trong phòng còn lại đúng nội tổ mẫu và phụ thân, Thẩm Mục Ninh mới gắng gượng ngồi dậy, khuôn mặt vẫn trắng bệch xanh xao, nhưng duy chỉ có ánh mắt lại từ yếu duối trở thành sắc bén hơn ban nãy

“phụ thân, tổ mẫu, con không phải tự sảy chân ngã xuống vách núi...mà là có người đã đẩy con xuống từ đằng sau”

Nàng cố tình dừng lại, để câu nói của mình từ từ thấm vào lòng hai người trước mắt. Nhìn sắc mặt phụ thân tối sầm, nàng mới chậm rãi nói tiếp

“con muốn hai người giúp con cùng đóng một vở kịch”

Thẩm Trực cau mày, dường như cố thăm dò xem nữ nhi đang có toan tính gì nhưng ông lại chẳng thể hiểu rõ nàng đang nghĩ gì

“Ninh nhi, con...”

Thẩm Mục Ninh thấy rõ vẻ dò xét đôi phần do dự liền đáp lời ngay, không thể thay đổi kế hoạch của nàng đã bày ra được

“Chẳng lẽ phụ thân không muốn biết ai đứng sau mọi chuyện sao? Người muốn để nhi nữ bị hãm hại mà không muốn truy cứu đến cùng sao?”

Nàng nhìn phụ thân, đôi mắt lóe lên tia sắc bén như con dao đâm thẳng vào ánh mắt còn đang do dự của phụ thân khiến ông lảng tránh

Nàng cất giọng đầy uất ức “Có thể người bị hại bây giờ là nữ nhi nhưng giữ lại kẻ ác trong phủ thì liệu sau này ai sẽ là mục tiểu tiếp theo đây, phụ thân đây là muốn để lại mầm họa trong phủ ư? Hãy để con được làm mồi để nhử kẻ đó, phụ thân chỉ cần một lưới tóm gọn thôi”

Thẩm Tực không thể ngờ đến một ngày ông ta lại bị nữ nhi của mình khiến ông phải nghe theo, trong ánh mắt ấy của nàng như đã biến thành người khác, đôi mắt của người đã nhìn thấu mọi thứ, nếu không vì khuôn mặt giống chắc ông đã không tin đây là Thẩm mục Ninh rồi

Lão phu nhân nắm chặt tay nàng, sắc mặt đầy căng thẳng

“nhưng con định làm thế nào?”

Nụ cười của Thẩm Mục Ninh càng sâu

“con sẽ giả chết”

Lời nói vừa thốt ra đã khiến cho Thẩm thượng thư và lão phu nhân bàng hoàng không thể ngờ đến, lão phu nhân cảm thấy điều này là không thể “không thể được, đang sống ai lại giả chết”

“tổ mẫu người muốn nhìn con bị hại chết như vậy sao?” Thẩm Mục Ninh giọng đầy quyết đoán

Lão phu nhân cũng bị nàng thuyết phục rồi “vậy con tính làm thế nào”

“chỉ cần có một đại phu đáng tin cậy, một thi thể thay và một màn kịch đủ hoàn hảo...”

Thẩm Trực vẫn im lặng nhưng ánh mắt đã dần trở nên sắc bén

Một lát sau, ông gật đầu

“Ninh nhi, nếu con đã có kế hoạch, ta sẽ giúp con một tay”

Nàng nhẹ giọng thì thầm, trong đôi mắt phản chiếu ánh sáng nhỏ trong căn phòng, tựa như đang che giấu một cơn bão lớn sắp ập đến

...

Trong căn phòng ở viện chính Thẩm phủ

Minh thị đang ngồi ung dung, khi hay tin tức trong phủ, khóe môi nhếch lên đầy vẻ khinh miệt

“Thẩm Mục ninh sắp chết rồi?” bà ta cười nhạt, hớp một ngụm trà thư thái

“cũng tốt, nó chết rồi không còn ai tranh giành với Tuyết nhi của ta, nó để thành khuê nữ duy nhất của Thẩm gia hưởng bao nhiêu phúc, để nó xuống dưới đoàn tụ cùng mẫu thân nó cũng tốt, để xem lão phu nhân còn có thể bảo vệ nó đến khi nào”

Minh thị cảm thấy như vừa chút bỏ được phần nào gánh nặng mà bà ta mong chờ mãi

Đang dùng tiếp tách trà trong tay thì từ ngoài một nha hoàn vội vã chạy vào, sắc mặt tái nhợt, nói rằng tam tiểu thư đang hoản loạn muốn bà ta tới ngay

Minh thị liền khựng lại

Thẩm Kỳ Tuyết chưa bao giờ là kẻ dễ dàng sợ hãi, vậy mà lúc này lại sai nha hoàn đến gọi bà ta tới, ắt hẳn đã có chuyện gì khiến nàng ta phát hoảng lên

Bất giác, Minh thị cảm thấy có gì đó không đúng lắm, nữ nhi của bà sinh ra mà chẳng lẽ lại không hiểu, ngày thường ngông cuồng cũng chả thấy nàng ta phải hoảng sợ bao giờ sao hôm nay lại

Khuôn mặt thảnh thơi liền biến đổi thành khuôn mặt lo lắng sốt sắng

Không chần chừ nữa, bà ta lập tức đứng dậy ngay cùng nha hoàn nhanh chóng đến viện phía tây để xem nữ nhi của mình rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì

Minh thị vốn tính đến xem náo nhiệt bên Thẩm Mục Ninh trước nhưng bà ta hay tin nữ nhi bị vậy thì chẳng có gì quan trong bằng nữ nhi của mình được nữa

Chapter
1 Chương 1: hoà thân
2 chương 2: một giấc chiêm bao
3 chương 3: Trùng Sinh
4 chương 4: hiểu thấu
5 chương 5: giăng bẫy
6 chương 6: Nỗi sợ
7 Chương 7: nghi ngờ
8 Chương 8: có tật giật mình
9 Chương 9: Đòi mạng
10 Chương 10: kẻ khốn cùng–người an nhiên
11 Chương 11: Bớt thù thêm bạn
12 Chương 12: ghen tị và hận thù
13 Chương 13: Quân cờ khai ván
14 Chương 14: Hiếu đức khuê tú
15 Chương 15: Tự có tính toán
16 Chương 16: Một ánh sáng
17 Chương 17: Y như bạch ngọc- ta nào lỡ vấy bẩn
18 Chương 18: Khúc bi ca
19 Chương 19: Đề phòng
20 Chương 20: Hiềm nghi
21 Chương 21: Chờ thời cơ
22 Chương 22: Lòng tham đánh đổi lương tâm
23 Chương 23: Bóng hình trong mưa
24 Chương 24: Xử án
25 Chương 25: kẻ lén lút
26 Chương 26: Cảm Tạ
27 Chương 27: Ân huệ
28 Chương 28: Thoáng yên bình-chốn đơn sơ
29 Chương 29: Không xứng
30 Chương 30: Dược Hương
31 Chương 31: Có ân ắt sẽ trả
32 Chương 32: Phần nào đoán ra
33 Chương 33: Mạch tượng
34 Chương 34: Nghe theo ý niệm
35 Chương 35: Người dõi theo-Kẻ theo dõi
36 Chương 36: Cầu hòa
37 Chương 37: Thiện chí
38 Chương 38: Có chút áy náy
39 Chương 39: Ngược quy củ
40 Chương 40: Thấu tỏ
41 Chương 41: Kế sách cứu đôi đường
42 Chương 42: Tín nhiệm
43 Chương 43: Tạ phủ
44 Chương 44: Bâng đùa
45 Chương 45: Kiếm khách
46 Chương 46: Nhắc nhở
47 Chương 47: Thân phận thật
48 Chương 48: Vận mệnh
49 Chương 49: Tin chẳng lành
50 Chương 50: Lệnh xuất chinh
51 Chương 51: Chấp thuận
52 Chương 52: Bị phục kích
53 Chương 53: Có nội gián
54 Chương 54: Tranh cãi
55 Chương 55: Làm hòa
56 Chương 56: Đợi địch sa bẫy
57 Chương 57: Khâm phục
58 Chương 58: Bịt miệng
59 Chương 59: Ám hiệu
60 Chương 60: Kẻ dối trá
61 Chương 61: Vô vọng
62 Chương 62: Chút rung động
63 Chương 63: Suy đoán
64 Chương 64: Lên kế hoạch
65 Chương 65: Nhất quyết không rời
66 Chương 66: Trời giúp ta
67 Chương 67: Bị phát hiện
68 Chương 68: Không lỡ
69 Chương 69: Thế hiểm cứu người
70 Chương 70: Vì người
71 Chương 71: Vực thẳm
72 Chương 72: Giữa lằn ranh sự sống
Chapter

Updated 72 Episodes

1
Chương 1: hoà thân
2
chương 2: một giấc chiêm bao
3
chương 3: Trùng Sinh
4
chương 4: hiểu thấu
5
chương 5: giăng bẫy
6
chương 6: Nỗi sợ
7
Chương 7: nghi ngờ
8
Chương 8: có tật giật mình
9
Chương 9: Đòi mạng
10
Chương 10: kẻ khốn cùng–người an nhiên
11
Chương 11: Bớt thù thêm bạn
12
Chương 12: ghen tị và hận thù
13
Chương 13: Quân cờ khai ván
14
Chương 14: Hiếu đức khuê tú
15
Chương 15: Tự có tính toán
16
Chương 16: Một ánh sáng
17
Chương 17: Y như bạch ngọc- ta nào lỡ vấy bẩn
18
Chương 18: Khúc bi ca
19
Chương 19: Đề phòng
20
Chương 20: Hiềm nghi
21
Chương 21: Chờ thời cơ
22
Chương 22: Lòng tham đánh đổi lương tâm
23
Chương 23: Bóng hình trong mưa
24
Chương 24: Xử án
25
Chương 25: kẻ lén lút
26
Chương 26: Cảm Tạ
27
Chương 27: Ân huệ
28
Chương 28: Thoáng yên bình-chốn đơn sơ
29
Chương 29: Không xứng
30
Chương 30: Dược Hương
31
Chương 31: Có ân ắt sẽ trả
32
Chương 32: Phần nào đoán ra
33
Chương 33: Mạch tượng
34
Chương 34: Nghe theo ý niệm
35
Chương 35: Người dõi theo-Kẻ theo dõi
36
Chương 36: Cầu hòa
37
Chương 37: Thiện chí
38
Chương 38: Có chút áy náy
39
Chương 39: Ngược quy củ
40
Chương 40: Thấu tỏ
41
Chương 41: Kế sách cứu đôi đường
42
Chương 42: Tín nhiệm
43
Chương 43: Tạ phủ
44
Chương 44: Bâng đùa
45
Chương 45: Kiếm khách
46
Chương 46: Nhắc nhở
47
Chương 47: Thân phận thật
48
Chương 48: Vận mệnh
49
Chương 49: Tin chẳng lành
50
Chương 50: Lệnh xuất chinh
51
Chương 51: Chấp thuận
52
Chương 52: Bị phục kích
53
Chương 53: Có nội gián
54
Chương 54: Tranh cãi
55
Chương 55: Làm hòa
56
Chương 56: Đợi địch sa bẫy
57
Chương 57: Khâm phục
58
Chương 58: Bịt miệng
59
Chương 59: Ám hiệu
60
Chương 60: Kẻ dối trá
61
Chương 61: Vô vọng
62
Chương 62: Chút rung động
63
Chương 63: Suy đoán
64
Chương 64: Lên kế hoạch
65
Chương 65: Nhất quyết không rời
66
Chương 66: Trời giúp ta
67
Chương 67: Bị phát hiện
68
Chương 68: Không lỡ
69
Chương 69: Thế hiểm cứu người
70
Chương 70: Vì người
71
Chương 71: Vực thẳm
72
Chương 72: Giữa lằn ranh sự sống

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play