[HurryKNGxNegav] Gặp Được Nhau
mở đầu
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, ánh đèn vàng nhạt nhòa không đủ soi rõ mọi thứ. Trên nền xi măng ẩm ướt, một cái đầu người nằm lặng lẽ, đôi mắt mở trừng như vẫn chưa kịp tin vào kết cục. Máu từ cổ đứt chảy loang lổ, thấm đẫm mặt đất, mùi tanh nồng nặc quẩn quanh không khí. Cái đầu nghiêng lệch, tóc bết lại vì máu, tạo nên một cảnh tượng rợn người giữa nơi tưởng như yên tĩnh nhất thành phố.
Máu tanh nồng, ngai ngái như sắt gỉ lâu ngày lẫn trong mùi đất ẩm. Nó không chỉ xộc thẳng vào mũi mà còn đọng lại nơi đầu lưỡi, khiến người ta cảm giác như đang ngậm một đồng xu rỉ sét. Không khí quanh đó dày đặc, nặng nề, như bị kéo xuống bởi chính thứ chất lỏng đỏ thẫm đang rỉ ra từng chút một, âm thầm và lạnh lẽo.
Hắn đứng bên cửa sổ, làn khói thuốc lượn lờ hòa vào ánh sáng vàng vọt của bóng đèn. Mùi máu vẫn còn thoảng trong không khí, trộn lẫn với mùi khét nhẹ của khói thuốc. Trên nền đất "tác phẩm" của hắn nằm đó — một cơ thể người bị sắp xếp lại như một bức điêu khắc sống động, từng đường rạch, từng mảng da lột ra như thể được tạo nên bởi một nghệ sĩ đầy đam mê. Hắn nhả một hơi dài, khóe môi nhếch lên. "Nghệ thuật là phải có cảm xúc," hắn lẩm bẩm, rồi lại kéo một hơi nữa, ánh mắt dõi theo vệt khói tan vào hư vô như thể chưa từng có điều gì vừa xảy ra.
Còi xe cảnh sát vang lên, nhưng hắn không vội vàng, chỉ rời đi một cách lạnh lùng. Trước khi khuất khỏi tầm nhìn, hắn dừng lại một giây, khắc một kí hiệu nhỏ lên tường—một dấu vết không thể nhầm lẫn, như một lời tuyên bố. Cảnh sát có thể tìm kiếm mãi, nhưng kí hiệu ấy sẽ là dấu tích duy nhất hắn để lại.
cách đó không xa Có một cậu trai ngồi một mình trên ghế đá, dưới trạm xe buýt vắng tanh. Đồng hồ chỉ gần nửa đêm, trời se lạnh. Cậu đã chờ rất lâu, nhưng chuyến xe cuối cùng… đã đi mất từ lúc nào.
Cậu không hoảng, chỉ thở dài, rút tai nghe ra, mở một bài nhạc buồn, rồi ngửa đầu nhìn bầu trời đêm. Ánh đèn đường vàng vọt, phản chiếu vào đôi mắt trũng sâu như đang chất chứa điều gì đó mà chẳng ai hiểu được…
Cậu ấy mặc một chiếc hoodie xám rộng thùng thình, tay kéo trùm kín đầu, hai má đỏ lên vì lạnh. Đôi chân nhỏ xíu đung đưa nhẹ dưới ghế đá, giày thì hơi cũ nhưng sạch sẽ ,Tóc cậu hơi rối, có mấy sợi còn dựng lên như chưa chải gọn. Gương mặt cậu trắng trắng, môi mím lại, mắt nhìn xa xa như vừa buồn vừa ngơ ngác. Cậu nhỏ như kiểu người hay mơ mộng, sống chậm, và hay quên giờ xe
Cậu vẫn ngồi đó, lặng yên trong ánh đèn mờ nhòe, hoàn toàn không biết rằng… ở bên kia đường, có một người đang đứng trong bóng tối, tay đút túi áo, ánh mắt dán chặt vào cậu.
Lúc cậu ngước lên, vô thức đưa tay hất nhẹ mái tóc rối… đôi mắt to tròn ấy chạm đúng ánh nhìn đang lén nhìn của hắn
Khoảnh khắc đó — hắn bỗng thấy tim mình như bị ai bóp nhẹ một cái. Không phải vì sợ… mà vì cậu ấy đẹp một cách yên lặng, một cách buồn đến lạ, khiến lòng hắn rối tung.
Người đang đứng trong bóng tối ấy — không phải ai xa lạ. Hắn là một kẻ sát nhân. Không ai biết hắn đến từ đâu, và cũng chẳng ai từng thấy hắn rời khỏi hiện trường.
Nhưng tối nay… hắn không ra tay.
Hắn chỉ đứng đó, nhìn cậu trai nhỏ với đôi má đỏ hồng vì lạnh, cái dáng ngồi co ro đáng thương… và ánh mắt ấy — ánh mắt khiến hắn không thể nhấc nổi đôi chân mình lên bước tới như mọi khi
Lần đầu tiên, con dao trong túi áo hắn… lạnh hơn cả gió đêm
Hắn lặng lẽ rút tay khỏi túi, quay đầu đi thật khẽ. Đêm đó không có ai chết. Nhưng có một kẻ sát nhân… vừa biết thế nào là rung động đầu tiên
Đặng Thành An
l-lạnh quá đi...
Đặng Thành An
khi nào xe buýt mới đến dậy
Đặng Thành An
đói quá đi, muốn về nhà...
Thay vào đó… hắn chậm rãi bước tới. Mỗi bước chân đều nhẹ như gió, nhưng âm thầm mang theo sát khí lạnh lẽo. Con dao trong túi áo khẽ rung lên theo nhịp tim hắn — nhịp tim lạ lẫm mà hắn chưa từng cảm nhận
Cậu trai vẫn ngồi đó, đưa tay dụi mắt như đang buồn ngủ. Hắn dừng lại cách cậu vài bước, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp ấy
Phạm Bảo Khang
cậu lỡ chuyến xe rồi mà, không định về nhà sao?
Đặng Thành An
//ngước lên// đã lỡ rồi à
cậu thở dài như chuyện chẳng đáng bận tâm
Phạm Bảo Khang
tính ở đây luôn sao?
Đặng Thành An
tôi sẽ về vào ngày mai
Phạm Bảo Khang
nhà cậu ở đâu?
Đặng Thành An
hỏi làm chi, tính bắt cóc tôi hả?
Phạm Bảo Khang
//phì cười//
Một nụ cười hiện lên — nhẹ tênh, có chút vụng về… nhưng điều làm cậu bất ngờ nhất, chính là cặp răng thỏ lộ ra khi hắn cười. Không hợp. Thật sự không hợp với cái khí chất lạnh lẽo ban nãy chút nào
Cậu trai bối rối. Mặt đỏ ửng lên như trái đào chín trong đêm. Cậu quay đi, lẩm bẩm
Đặng Thành An
cười gì mà đẹp dữ vậy...
Hắn đứng tim khi nghe thấy câu nói ấy, trong lòng lại xôn xao khi được khen và đôi mắt ấy vẫn không rời khỏi cậu
Lần đầu tiên trong đời, kẻ từng lấy đi bao mạng sống… chỉ biết đứng im, nhìn người ta ngại ngùng vì nụ cười của mình
Comments