(Englot) Hoa Bỉ Ngạn Vốn Không Nở Ở Thiên Đường
Chương 2 : mời cơm
Từ khi Engfa bước vào Hoa Cung, thời gian như trôi nhanh hơn.
Dù nàng vẫn lạnh nhạt, vẫn giữ vẻ ngoài cao quý, uy nghiêm, nhưng không ai trong cung không nhận ra: Nữ Vương của họ đã thay đổi.
Thay đổi theo cách dịu dàng đến lạ.
Charlotte không còn ngủ trong băng thất nữa. Nàng dời sang một gian tẩm cung gần khu vườn nơi Engfa hay lui tới.
Nàng không còn yêu cầu dâng lễ hoa mỗi buổi sáng, thay vào đó là những bữa trà tĩnh lặng. Đặc biệt hơn cả, nàng bắt đầu… ăn cơm.
Người trong cung hoang mang. Vì suốt hai ngàn năm, Charlotte chưa từng dùng bữa với bất kỳ ai.
Ngày hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Những cánh hoa bỉ ngạn rơi đầy trên nền gạch trắng.
Engfa
* ngồi trong đình giữa hồ sen, chân vắt lên lan can, áo lụa mỏng ướt sũng, nhưng ánh mắt vẫn thư thái như đang tận hưởng cơn mưa đầu hạ*
Charlotte
* từ xa bước tới, mái tóc trắng búi cao, bộ y phục xanh lam thêu hoa tuyết thấm nước, nhưng không hề che ô*
Charlotte
Ngươi không biết trời mưa sao
Engfa
Nhưng em thấy lạnh thì sẽ gọi người đến ôm.
Charlotte
Ngươi chưa ăn gì từ sáng.
Charlotte
* giọng đều đều, nhưng mắt nàng khẽ dừng lại nơi xương quai xanh của người kia, nơi vài giọt nước đang trượt xuống làn da trắng mịn*
Bữa cơm được dọn trong một gian tiểu đình kín gió, bên bờ suối hoa. Đèn linh thạch tỏa ánh vàng dịu, bàn tròn nhỏ, chỉ đủ hai người.
Charlotte
* ngồi thẳng, tay đặt đúng vị trí, như đang trong một buổi nghị triều*
Engfa
* ngồi nghiêng, gắp món ăn bằng tay trái, tay phải chống cằm, ánh mắt không rời khuôn mặt Nữ Vương*
Engfa
Em cứ nghĩ Nữ Vương ăn bằng linh khí.
Charlotte
* gắp một miếng nấm linh tuyết, bỏ vào bát của cô*
Charlotte
Ngươi thích vị ngọt.
Rồi nàng cười ,nụ cười lần đầu không kèm châm chọc hay thách thức mà là… ấm áp.
Bữa cơm ấy trôi qua chậm rãi. Không ai nói nhiều. Nhưng mọi hành động đều có một tầng tình ý.
Charlotte không quen với sự gần gũi, nhưng nàng không đẩy ra khi Engfa cười khúc khích và đưa đôi đũa chạm vào miệng nàng.
Charlotte
Muốn đút ta ăn?
Engfa
Không. Chỉ là… thử xem người có biết cười không.
Charlotte
* đứng bên lan can, nhìn trời đã tạnh*
Charlotte
Ngươi khác với những linh hoa ta từng gặp.
Engfa
* bước tới, đứng sau lưng nàng, thì thầm*
Engfa
Vì em không phải linh hoa.
Charlotte
* quay đầu lại*
Charlotte
Vậy ngươi là gì?
Engfa
* khẽ nghiêng đầu, ánh mắt u ám hơn một chút*
Engfa
Là tai họa… được người đem về.
Charlotte
* định nói gì đó*
Engfa
* chạm vào tay nàng*
Ánh mắt hai người giao nhau, không còn vương mưa, cũng chẳng còn thù hận.
Chỉ có… cảm xúc không tên.
Charlotte
Ngươi không sợ ta sao?
Engfa
Không. Vì em biết một điều.
Engfa
Người sẽ không bao giờ giết em.
Charlotte
* giật tay lại. Nhưng quá trễ*
Charlotte
* Tim , đã bắt đầu run lên từ lúc nào không hay*
Comments