Ta Xuyên Không Thành Thần Ở Thế Giới Khác
10 vạn năm về trước trời đất được hình thành bởi một vị thần cao siêu . Lúc ấy nhân tộc ,yêu tộc và một số tộc khác vẫn chưa được sinh ra . Tuy nhiên , đã xuất hiện các vị thần cai quản cả vùng trời . Người sáng lập ra mọi thứ là Tổ Thần Nhất Vượng , ông tạo ra quy luật cho trời đất . Ai ai cũng phải tuân theo hơn thế ông còn phân chia cấp bậc của từng vị thần , tạo ra thần giới nơi chỉ có những người có quyền , có sức mạnh mới được phép đặt chân tới . Sau khi hoàn thành xong các hệ thống của thần giới , tổ thần tiếp tục tạo ra tiên giới cũng chia theo các bậc tiên . Dần dần 1 vạn năm sau nhân tộc bắt đầu xuất hiện , nhìn thấy được sự phát triển không ngừng của nhân tộc , tổ thần ban phát sức mạnh cho họ chỉ có những người được chọn mới sở hữu được pháp lực để tu tiên độ kiếp đặt chân lên tiên giới . Từ đó cũng đã tạo ra rất nhiều mặt lợi ích cho nhân tộc những người có pháp lực họ ra sức bảo vệ quê hương , trở thành người hùng . Tuy nhiên,ở một góc khuất lại xuất hiện những người bị xã hội ruồng bỏ bắt đầu nảy sinh tâm ma. Dần dần bộc lộ ra cái ác trở thành ma đi khắp nơi để giết người suốt 2 vạn năm, tạo ra ma tộc một chủng tộc nằm ngoài dự đoán của tổ thần .
....
Tiếng bước chân vội vã vang vọng khắp thần điện, dội lên những bức tường ngọc thạch u tịch, rảo thẳng đến nơi tổ thần đang tọa thiền.
– "Hoả Ngục bái kiến Tổ Thần."
Giọng nói dõng dạc, mang theo sự tôn kính nhưng vẫn lẩn khuất chút nôn nóng.
Là Nhất Thần Hoả Ngục — một trong những vị thần tối cao của thần giới. Nhất Vượng, đang ngồi yên bất động giữa vòng sáng thần lực, nghe thấy tiếng của chàng thì khẽ nhíu mày, giả vờ như chẳng nghe thấy gì. Ông vẫn nhắm mắt, giữ dáng thiền định, như thể người vừa gọi đến chỉ là gió thoảng.
Thấy Tổ Thần không có động tĩnh, Hoả Ngục liền tung chiêu bài quen thuộc, giọng điệu có phần nghịch ngợm:
– "Nếu người còn không trả lời, con sẽ đốt hết mấy chậu cây quý của người đó nha."
Lời vừa dứt, ánh mắt Tổ Thần khẽ run. Nhất Vượng lập tức mở choàng mắt, đứng phắt dậy lao đến gần Hoả Ngục, tay khẽ run:
– "Đừng mà! Con lại hù ta!"
Hoả Ngục mím môi, nở nụ cười đắc ý:
– "Con không biết hù đâu. Nếu người còn không lên tiếng, nãy giờ đã cháy sạch rồi đấy!"
Tổ Thần bất lực thở dài:
– "Con tìm ta có chuyện gì?"
Giọng nói có chút không cam lòng, như thể đoán trước sẽ chẳng phải chuyện dễ dàng.
Hoả Ngục gật đầu, liền trình bày:
– "Tổ Thần, Ma tộc ngày càng lộng hành. Con cần người xem xét đưa ra đối sách."
Nhất Vượng nhắm mắt lại, thở dài lần nữa:
– "Ta đã nghe chuyện này không biết bao nhiêu lần... Nhưng sinh mệnh là thứ ta không thể can thiệp. Chúng gieo nhân nào, sẽ gặt quả nấy."
Hoả Ngục không chịu dừng lại:
– "Nhưng chẳng lẽ để mặc cho bọn chúng giết chóc? Dẫu không nhúng tay, người vẫn có thể chỉ dẫn một lối đi, một hy vọng cho thế gian mà!"
Tổ Thần trầm ngâm, giọng chậm rãi:
– "Con không biết… dù ta là người tạo ra thiên địa, nhưng luật sinh tử không thuộc quyền định đoạt của ta. Ma tộc gây họa, ắt sẽ có người đứng ra diệt trừ."
– "Hơn thế nữa, đã ba vạn năm trôi qua, thần giới chưa xuất hiện thêm một vị thần nào. Giờ chỉ còn bảy người: ta, hai Nhất Thần, hai Tam Thần và hai Thần. Một vị Nhị Thần cũng không có... Đây mới là điều khiến ta lo lắng nhất."
Không khí chùng xuống. Hoả Ngục đứng yên, không nói tiếp. Đột nhiên — một tia sáng rực trời xé tan bầu không khí tĩnh lặng, lao thẳng xuống hồ Sắc Nguyệt phía sau thần điện Nhất Vượng, tạo nên một trận địa chấn dữ dội.
Cả thần giới náo loạn.
Tổ Thần và Hoả Ngục lập tức chạy đến nơi. Trên mặt hồ, một viên đá khổng lồ toả ánh sáng rực rỡ đang lơ lửng – Đá Thập Sắc.
Nhất Vượng giật mình kêu lên:
– "Đá Thập Sắc?"
Hoả Ngục quay sang hỏi ngay:
– "Là gì thế?"
Tổ Thần ánh mắt rực sáng, vui mừng nói:
– "Đá Thập Sắc là một trong những loại đá thần hiếm có. Nó giống như trứng, khi nứt ra sẽ sinh ra một vị thần. Nhưng viên đá này… chứa đựng sức mạnh vượt xa cả tưởng tượng."
Ông gần như run lên vì xúc động:
– "Thần giới sắp có thêm một vị thần… Cuối cùng lời cầu nguyện của ta cũng đã linh nghiệm!"
Tiếng cười hân hoan vang vọng giữa thần điện:
– "Hahaha!"
...
Ở thời hiện đại năm 2024
Hương Ly 18 tuổi ,cô là học sinh đang chờ đợi điểm thi tốt nghiệp trung học phổ thông, sau 1 tháng thi xong đã công bố điểm . cô hồi hộp đón nhận điểm thi đại học
-Hương Ly "Hồi hộp quá "
Cô mở bảng điểm ra xem ,
-"Văn 8 , sử 9, Địa 9"
Cô liền lấy máy tính ra tính điểm
-"26 điểm , đậu rồi"
Hương Ly vui mừng không siết , cô vui vẻ nhảy trên chiếc giường ngủ tồi tàn
-"Đậu rồi"
Tiếng ồn lan tới tai của người thím đang cặm cụi nấu cơm ở dưới bếp, bà ta điên lên quát lớn
-"Làm gì ồn ào vậy?"
Cô nghe xong không dám nhảy nữa . Thấy im lặng người thím tiếp tục nấu nướng , đến buổi tối cả nhà cùng ăn cơm . Bữa ăn thịnh soạn có trứng , gà , súp , canh rong biển Hương Ly nhìn qua rất thèm thuồn nhưng cô biết nó không dành cho cô mà là dành cho cậu em trai nhỏ của chú thím. Hương Ly lấy bát đũa dọn ra , gương mặt có chút tủi thân . Thím ngồi xuống cạnh bên con trai của mình, gắp từng cái đùi gà bỏ lên bát cậu ta , Hương Ly lặng lẽ lấy một cái cánh gà chưa kịp lấy thì đã bị thím dùng đũa đánh vào tay
-"Đừng, cánh đùi đều là của em cháu ăn cái phao câu này đi"
Người thím liền gắp bỏ vào cô , cô chưa kịp từ chối thì đã không kịp. Hương Ly nhẫn nhịn ngồi ăn , đến giữa bữa cơm người thím bắt đầu chỉ trích cô
-"Con gái chỉ cần ở nhà nội trợ được rồi, không nhất thiết phải kiếm tiền "
-"Thím thấy nếu mà con đậu đại học thì cũng nên nghỉ đi , vô bổ . Con gái mà "
Hương Ly chịu đựng nghe không cãi lại. Người thím không buông tha cho cô
-"Với lại nếu mà muốn học đại học thì á , dọn ra ở riêng đi , nhà chú thím khó khăn. Không nuôi nổi cô hồn"
Hương Ly nắm chặt tay chịu đựng , cô không phản bác lại. Người thím nói tiếp
-"Haizz , người mẹ quá cố của con cũng tệ bạc không nuôi được đành thôi. Lại đẩy của nợ cho gia đình này , đúng là thiếu trách nhiệm"
Hương Ly nghe thấy mẹ mình bị sỉ nhục cô không nhịn nữa ,bực mình đặt bát đũa xuống thật mạnh, đứng dậy bỏ đi . Người thím thấy cô tỏ thái độ liền bực tức quát lớn
-"Đứng im, mày y chang con mẹ mày, mất nết như nhau"
Hương Ly quay lại đấu khẩu với bà ta
-"Trước khi mẹ tôi mất , bà ấy để lại số tiền rất lớn để tôi có thể ăn học đến nơi đến chốn , bà đã nhận tiền hứa chăm sóc đàng hoàn cho tôi. Bây giờ lại kêu không nuôi nổi? Vậy số tiền đó đâu? Bà ăn hết rồi à?"
Người thím bị chọc cho tức chết liền quát lớn
-"Nuôi mày ăn học, mày nói vậy hả?"
-Hương Ly "Nuôi? Tiền của mẹ tôi mà , đâu phải của bà ? Tôi cũng không cần ở lại cái nhà này nữa. Sống trong môi trường chỉ biết tiền tiền như bà thì thà nhảy lâu tự tử còn hơn"
Cô quay đầu bỏ đi ra ngoài để lại sự bực tức trên người thím .
-"Loạn rồi"
...
Updated 70 Episodes
Comments