[HungDuong]Không Quan Trọng Tuổi Tác.
Chap 1 – Lạ quá, cậu nay sao vậy...?
Tiếng nước chảy róc rách từ bồn rửa vang đều trong căn bếp nhỏ. Dương đang rửa chén, động tác chậm rãi nhưng cẩn thận. Áo thun trắng mỏng dính sát lưng vì bị nước bắn, khiến sống lưng gầy lộ rõ từng đường nét. Trên vai còn vết thâm nhàn nhạt hôm qua chưa tan.
Lê Quang Hùng (Master)
Chén không sạch là khỏi ăn đấy.
Lời của Hùng hôm qua vẫn còn văng vẳng trong đầu, khiến tay Dương khẽ run nhẹ.
Anh thở ra một hơi, cố ổn định lại nhịp tim. Chỉ cần không sai gì, chỉ cần làm đúng, thì sẽ không bị đánh.
Một vòng tay mạnh mẽ choàng qua eo anh từ phía sau.
Dương (Trần Đăng Dương, Domic)
Á!
Dương giật nảy người, chiếc dĩa suýt rơi khỏi tay. Anh quay đầu lại – gương mặt đỏ bừng vì hoảng lẫn ngượng – thì thấy Hùng, khuôn mặt tỉnh bơ như chẳng có gì.
Lê Quang Hùng (Master)
Làm gì mà la, mới sáng sớm đã muốn làm rớt chén hả?
Nói rồi, Hùng siết eo Dương một cái nữa trước khi nhấc cặp lên vai.
Dương đứng như trời trồng, mắt mở to nhìn bóng cậu nhóc đang bước ra khỏi cửa. Không đánh, không chửi, không nhăn nhó gì hết. Chỉ... siết eo anh rồi đi học?
Tim anh đập mạnh một cái, rồi một cái nữa. Cảm giác nóng hừng hực lan từ tai xuống cổ.
Dương (Trần Đăng Dương, Domic)
Cái tên quỷ nhỏ... bị gì vậy trời...
Dương thì thầm, tay vẫn còn giữ nguyên chỗ eo bị siết. Rõ ràng, chưa từng có chuyện đó xảy ra trước đây. Mà lại còn cười nhẹ, cười thật sự ấy.
Dương cúi đầu, tiếp tục rửa chén, nhưng từng tiếng nước bắn vào thành bồn không còn đều như lúc nãy nữa.
Comments